Dung Chân vừa nhìn thấy Hạ Huyền Linh, theo bản năng liền muốn xoay người bỏ chạy.
Thế nhưng, khi nàng quay đầu lại, trước mắt lại là một mảnh đen đặc vô biên vô hạn. Nơi đây không có phương hướng, cũng chẳng có lối thoát. Trong vực sâu vô tận này, ánh sáng duy nhất le lói... chỉ đến từ Hạ Huyền Linh.
Trong mộng, Dung Chân vẫn mặc bộ áo ngủ lúc nàng đi ngủ, chân trần giẫm trên hư không. Ngay lúc nàng định tự véo mình một cái để tỉnh lại khỏi cơn mộng quái đản này, một cái đuôi mềm mại phủ lông ấm áp bỗng quấn lấy cổ chân nàng.
Giống như một con mèo nhỏ cọ bên chân chủ nhân, từ sống lưng đến chót đuôi đều dán sát qua da thịt, cái đuôi kia không biết từ đâu xuất hiện, chỉ nhẹ nhàng vướng lấy, đã khiến thân thể Dung Chân mềm nhũn, bị kéo ngược trở về.
“Ngươi—” Dung Chân lảo đảo một bước mới đứng vững lại. Nàng cúi đầu nhìn xuống, trong vực sâu đen đặc như mực tựa hồ có một đạo ánh sáng như rắn uốn lượn chợt lóe lên rồi biến mất.
Hàng mi dài của Hạ Huyền Linh hơi nhếch, biểu cảm trên mặt vẫn là vẻ thản nhiên như cũ, nhưng dưới mái tóc đen xõa dài, chót tai hắn lại khẽ ửng đỏ. Hắn chỉ là thấy Dung Chân muốn chạy, theo bản năng dùng cái đuôi kéo nàng lại, không ngờ được rằng khi chiếc đuôi phủ lông mềm mại kia vướng lấy cổ chân thiếu nữ, xúc cảm lại khiến người ta cảm thấy kỳ lạ đến như vậy.
Dung Chân không rõ vì sao dạo gần đây mình thường xuyên mơ thấy Hạ Huyền Linh. Hơn nữa trong mộng, hắn lại không có ý muốn giết nàng như trước. Nàng cẩn thận ngẩng đầu, đánh giá hắn một phen, trong lòng âm thầm cầu nguyện cảnh tượng hoang đường này mau chóng trôi qua.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT