"Ngươi định chứng minh thế nào rằng mình sẽ giữ lời?" Tiết Cảnh Lam cười hỏi.

"Ta làm việc luôn giữ chữ tín. Chẳng qua chỉ là một con Thanh Loan, ta đâu có thiết tha gì." Diêu Thanh Lộ dường như nhận ra điều gì, liền lùi lại hai bước.

"Diêu tiểu cô nương, 'chứng minh' không phải chỉ dựa vào một câu nói là có thể khiến người khác tin phục." Tiết Cảnh Lam ôm kiếm, chậm rãi nói.

"Ta vẫn chưa có khế ước linh thú, cũng không thể triệu hồi một con khác để chứng minh cho ngươi thấy. Ngươi còn muốn thế nào?" Diêu Thanh Lộ nhướng mày.

"Diêu tiểu cô nương, ngươi nghĩ sao?" Tiết Cảnh Lam chớp mắt đầy ẩn ý.

"Tiết chân nhân, đừng có quá đáng!" Một đệ tử của Bích Nguyệt Tông bên cạnh Diêu Thanh Lộ cao giọng quát, "Đây là Bích Nguyệt Tông! Ngươi cũng biết hậu quả của việc lén xâm nhập nội phủ người khác rồi đấy."

Trong giới tu chân, thực lực vi tôn. Chỉ những người tu vi đạt đến Nguyên Anh mới có thể được tôn xưng là "Chân nhân". Thấy tu vi của Tiết Cảnh Lam đã tăng tiến, bọn họ lập tức thay đổi cách xưng hô, nhanh chóng dùng từ tôn kính.

"Thì ra các ngươi cũng hiểu điều đó đấy nhỉ." Tiết Cảnh Lam than nhẹ một tiếng, giọng điệu đầy ẩn ý.

Diêu Thanh Lộ cắn môi, ánh mắt nhìn Tiết Cảnh Lam. Lòng tự trọng không cho phép nàng lựa chọn bỏ chạy—bởi không lâu trước đó, chính Dung Chân đã ung dung dỡ bỏ phòng bị, để nàng vào xem. Dáng vẻ ấy quả thực vô cùng bình thản và dũng cảm.

Nhưng dù nghĩ vậy, đôi chân nàng vẫn không kìm được mà dịch ra sau một chút, để lại một vệt kéo dài trên mặt tuyết. Rốt cuộc, nàng vẫn muốn chạy.

Một luồng kiếm khí sắc bén xẹt qua, đóng đinh ngay bên chân nàng, chặn lại đường lui.

"Diêu tiểu cô nương, đã hứa thì phải giữ lời." Tiết Cảnh Lam vẫy tay về phía nàng.

Ánh mắt Diêu Thanh Lộ lập tức ngập đầy nước, tay nàng vì sợ hãi mà khẽ run lên.

"Tiết Cảnh Lam, ngươi!" Một số tu sĩ của Bích Nguyệt Tông lập tức lao lên.

Tiết Cảnh Lam chỉ vung tay áo, dễ dàng đánh lui bọn họ:

"Không phục thì cứ để tông chủ của Bích Nguyệt Tông đến tìm ta."

Chẳng mấy chốc, những kẻ xung quanh đều bị ngăn lại. Trong viện lúc này chỉ còn lại Tiết Cảnh Lam và Diêu Thanh Lộ.

Hắn rút kiếm, mũi kiếm lạnh lẽo chỉ thẳng vào nàng.

Tiết Cảnh Lam tu luyện kiếm quyết, muốn dùng kiếm khí để thâm nhập nội phủ tra xét. Phương pháp này so với nguyệt linh pháp thuật phổ biến trong Nguyệt Chi Vực còn bá đạo hơn nhiều. Một đạo kiếm khí của Nguyên Anh chân nhân, đủ sức phá hủy nội phủ của một người.

Kiếm phong càng áp sát, Diêu Thanh Lộ càng sợ hãi, nàng không ngờ Tiết Cảnh Lam thật sự dám ra tay!

Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên gò má nàng. Diêu Thanh Lộ cắn răng, đôi môi run rẩy, rốt cuộc cũng nghẹn ra một câu, thanh âm nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy: “Thực xin lỗi.”

Tiết Cảnh Lam nhìn nàng mỉm cười, tay nắm chặt chuôi kiếm. Uy áp xung quanh bỗng chốc tăng vọt, khiến nàng không thể không cúi đầu, kinh mạch rung động, một dòng máu đỏ sẫm rỉ ra từ khóe môi. Nhưng hắn vẫn giữ nguyên vẻ thản nhiên, ánh mắt trầm tĩnh mà lạnh lùng, hoàn toàn không có ý định buông tha.

Đúng lúc này, một giọng nói dịu dàng vang lên.

Dung Chân một tay ôm chồng đồ đã thu dọn xong, một tay đỡ A Huyền đang ngồi xổm trên vai, từ trong bếp chạy vội ra.

“Sư phụ.” Dung Chân gọi một tiếng, “Ta thu thập xong rồi.”

Kiếm trong tay Tiết Cảnh Lam khẽ dịch chuyển, lưỡi kiếm lướt qua bên cổ Diêu Thanh Lộ, ẩn giấu một tia kiếm khí vô hình, cắt xuống đóa mai đỏ thắm cài trên tóc nàng.

Hắn thu kiếm về, động tác nhẹ nhàng như mây bay nước chảy, không hề để lại chút sát khí nào. Khi quay đầu nhìn Dung Chân, nụ cười trên môi hắn lại ôn hòa tựa như gió xuân.

“Hảo, vậy chúng ta đi thôi.” Tiết Cảnh Lam nắm lấy cổ tay Dung Chân, kéo nàng lại gần.

Kiếm trong tay hắn lập tức xoay vòng, bay xuống dưới chân hai người, nâng bọn họ lên, cưỡi gió lướt thẳng lên trời cao.

Trong viện chỉ còn lại Diêu Thanh Lộ dựa vào thân cây thở dốc, nàng cúi đầu nhặt lấy cánh hoa mai rơi trên bờ vai, sắc mặt thoáng đỏ.

“Tiết Cảnh Lam, Dung Chân, các ngươi thật quá đáng.” Diêu Thanh Lộ siết chặt cánh hoa, lẩm bẩm hai cái tên này.

🍀

Trên không trung, Dung Chân ngồi xổm trên thân kiếm, ôm chặt A Huyền trong lòng, run lẩy bẩy. Đây là lần đầu tiên nàng bay cao đến vậy.

Tiết Cảnh Lam nghiêng người tựa vào thân kiếm, khẽ vỗ ngực mình, thở dài một hơi: “Diễn xong màn này liền chạy, thật kích thích.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play