Dung Chân đau lòng bế A Huyền từ trên vai xuống, ôm vào lòng rồi gật đầu nghiêm túc.
Nàng lập tức ôm A Huyền tìm một gian phòng còn trống, thuận tay bố trí trận pháp hộ phòng đơn giản ở cửa, sau đó mới đặt A Huyền nằm lên giường.
Lúc này, chú mèo đen to lớn kia quả thực có vẻ vô cùng uể oải. Dung Chân thừa lúc hắn không còn sức phản kháng, liền đưa tay nhéo nhéo miếng đệm thịt trên móng vuốt hắn — thoạt nhìn hung dữ là thế, vậy mà thịt đệm lại mềm mại đến lạ.
Quả như Tiết Cảnh Lam nói, A Huyền bị say tàu. Hắn xưa nay chán ghét bất kỳ thứ gì dính dáng đến nước, nay bị ép phải lên Hồng Vân mộc thuyền, đương nhiên khó chịu đến cực điểm.
Dung Chân áp tay lạnh lên trán hắn, như muốn xoa dịu cảm giác choáng váng. A Huyền theo bản năng cọ đầu vào tay nàng.
Cho đến khi cọ xong rồi, hắn mới sực tỉnh — cái gì? Vừa rồi hắn lại đi cọ tay một con người?
Đuôi A Huyền khẽ run lên. Hắn nghiến răng nghĩ: Đáng giận! Nhân loại này dám nhân lúc bản tọa yếu thế mà thừa nước đục thả câu!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play