Cố Thủ Cầm vốn đã mạnh mẽ, thêm thuốc vào thì đúng là súng máy.
Kết quả là, tôi không còn phân biệt nổi ngày và đêm, cũng chẳng thể nhúc nhích nổi.
Ngày nào cũng nằm bẹp trên giường, thậm chí còn sinh ảo giác, nửa đêm luôn cảm thấy có thứ gì đó lông xù đang cọ vào tôi.
Đến khi tôi thật sự hồi phục sức lực, đã là chuyện nửa tháng sau.
Trong nửa tháng này, Cố Thủ Cầm chẳng đi đâu cả, luôn ở nhà với tôi, thậm chí còn học nấu ăn.
"Tiểu Du, rửa tay ăn cơm đi, hôm nay có món cá em thích."
Tôi đã vượt qua giai đoạn mơ màng, nên khi nghe rõ Cố Thủ Cầm nói gì, tôi gọi anh ta lại:
"Chú, chú quên rồi à? Cháu bị dị ứng với cá mà."
Cố Thủ Cầm sững lại, tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh ta – đôi mắt mà tôi đã từng đối diện không biết bao lần giờ lại biến thành màu xám xanh, khiến người ta khó lòng đoán được.
"Hay là, chú vẫn luôn coi cháu là Thời Du ngoài đời thực."
"Đúng không? Chú?"
Lần này, từ "chú" tôi gọi không phải là nhân vật trong tiểu thuyết PO, Cố Thủ Cầm, mà là người chú thật sự ngoài đời của tôi – Cố Thủ Khanh.
Cố Thủ Khanh không trả lời, tôi cúi đầu xuống:
"Không nói gì, tức là cháu đoán đúng rồi."
Những chi tiết tôi từng cố ý lờ đi giờ đây hiện rõ trong đầu.
"Bảo sao thuật mê hoặc của hồ ly lại vô hiệu với chú, nguyên chủ không biết nấu ăn nhưng cháu biết mà chú cũng chẳng nghi ngờ, còn cả thứ lông xù mà cháu chạm phải lúc nửa đêm, đó là... đuôi của chú, đúng không?"
Cố Thủ Khanh mỉm cười không tiếng động, ngồi đối diện tôi một cách thong dong, nhưng chiếc tạp dề bị vò nát trong tay lại tố cáo sự căng thẳng khi bị vạch trần.
"Đúng vậy, chú là Cố Thủ Khanh."
"Bình thường ngốc ngốc thế, sao giờ lại thông minh thế nhỉ?"
"Chú!"
Cố Thủ Khanh bảo tôi ngốc, tôi không thể phản bác.
Tôi là một con hồ ly sinh non, từ khi sinh ra cơ thể đã yếu ớt.
Ba bước lại ho nhẹ, năm bước lại bệnh nặng.
Cũng vì thể chất như vậy, các hồ ly khác ít khi chơi với tôi.
Tuổi thơ của tôi luôn cô đơn.
Cho đến khi Cố Thủ Khanh xuất hiện.
Anh chỉ lớn hơn tôi một trăm tuổi, là mẹ tôi nhặt được từ một ngọn núi khác về.
Không hiểu lúc nhỏ tôi nghĩ gì, sợ sự xuất hiện của Cố Thủ Khanh sẽ cướp mất sự cưng chiều của cha mẹ dành cho tôi.
Vì thế tôi khóc lóc đòi không cho anh làm anh trai mình, và thế là anh trở thành chú của tôi.
Càng lớn, tôi càng nhận ra mình...
Thích Cố Thủ Khanh.
Không thể trách tôi não toàn tình yêu, hỏi xem ai có thể cưỡng lại được một con hồ ly vừa đẹp trai, vừa tốt bụng lại còn mạnh mẽ chứ?
Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi tôi bị bắt nạt, Cố Thủ Khanh luôn thay tôi đòi lại công bằng.
Anh ấy là người cố chấp, dù có đánh không lại cũng không bỏ chạy.
Cho đến khi bị đánh đến mức không bò dậy nổi, người ta thấy anh đầy vết thương mà vẫn như vậy, sợ đánh chết hồ ly, nên chạy mất.
Cố Thủ Khanh lau đại máu nơi khóe miệng, nở một nụ cười khó coi:
"Tiểu Du, anh trai đến bảo vệ em rồi."
8
Mặc dù khuôn mặt đầy vết thương của Cố Thủ Khanh chẳng thể gọi là đẹp, nhưng tôi vẫn đáng xấu hổ mà rung động.
Mà một khi đã rung động thì kéo dài đến mấy trăm năm.
Cho đến khi tôi còn năm mươi năm nữa mới trưởng thành, Cố Thủ Khanh được chọn làm ứng cử viên cho vị trí tộc trưởng.
Lúc ấy, người ta phát hiện anh là hồ ly chín đuôi hiếm có, sức chiến đấu gấp chín lần hồ ly bình thường.
Một hồ ly như vậy, quả thực là ứng cử viên lý tưởng để làm tộc trưởng, bảo vệ cả tộc.
Nhưng để trở thành ứng cử viên có điều kiện: Cố Thủ Khanh phải đi huấn luyện, suốt mười năm.
Thời gian không dài, nhưng tôi kiên quyết không cho anh đi.
Tôi không nỡ.
Huấn luyện cực khổ và mệt mỏi, từ nhỏ đến lớn Cố Thủ Khanh đã bị đánh đủ nhiều rồi, tại sao còn phải đi chứ?
Nhưng dù tôi có phản đối thế nào, Cố Thủ Khanh vẫn lên đường.
Ngày chia tay, tôi trốn trong hang không ra ngoài.
Cố Thủ Khanh đứng ngoài hang, tôi nghe ra được sự không nỡ trong giọng nói của anh:
"Tiểu Du, anh đi đây, em nhớ chăm sóc bản thân thật tốt nhé. Đừng lén uống nước băng trên núi, nhớ đắp chăn khi ngủ..."
Lúc đó đầu óc tôi toàn là giận dữ:
"Anh đi đi! Em không muốn nghe anh nói cũng chẳng muốn thấy anh nữa!"
Bên ngoài không còn tiếng động, nhưng tôi vẫn ngửi thấy mùi hương của Cố Thủ Khanh, anh vẫn chưa đi.
"Tiểu Du, chờ anh về nhé."
Tôi không trả lời, vì nước mắt đã khiến tôi không thốt nổi thành lời, đến khi Cố Thủ Khanh thật sự rời đi, tôi cuối cùng không kìm được mà bật khóc nức nở.
Cố Thủ Khanh không chỉ rời đi mười năm, nghe nói anh ở trại huấn luyện biểu hiện xuất sắc, trở thành người đầu tiên trong tộc hồ ly làm huấn luyện viên khi còn rất trẻ.
Mọi người đều đồn rằng anh sắp trở thành tộc trưởng, tôi lại càng khóc dữ hơn.
Tộc trưởng của hồ tộc bắt buộc phải có hậu duệ, tôi là hồ ly đực, làm sao có thể sinh con cho anh được?
Tôi mất hết hy vọng, hoàn toàn không dám mơ tưởng gì về Cố Thủ Khanh nữa.
Thế mà bây giờ, Cố Thủ Khanh không chỉ bước vào cảnh giới của tôi, còn cùng tôi làm biết bao chuyện cần phải che mờ...
Chỉ cần nghĩ đến những chuyện buồn ấy, tôi lại không nhịn được mà nổi giận, đứng dậy chất vấn Cố Thủ Khanh:
"Cố Thủ Khanh, anh dựa vào đâu mà vào cảnh giới của tôi? Trả lại tôi ba anh chàng cường công!"
Không trách được Cố Thủ Khanh cứ luôn xuất hiện đúng lúc, cũng chẳng lạ khi hệ thống liên tục trục trặc, cảnh giới này nhất định bị anh ấy khống chế!
Cố Thủ Khanh ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt xám xanh ánh lên tia tinh quái:
"Tiểu Du thực sự muốn bọn họ đến?"
"Tất nhiên! Dù sao cũng không cần anh!"
"Được thôi."
Vừa dứt lời, đôi mắt của Cố Thủ Khanh lập tức chuyển lại thành màu đen, Tề Triển và Nguyên Kỳ xuất hiện trước mặt tôi.
Cả hai đều cười chào hỏi:
"Chào anh, đàn anh ~"
"Bảo bối, lại gặp nhau rồi."
Nhưng khi thấy bọn họ, tôi lại không cười nổi.
Con ngươi của họ là màu đen, nhưng phía sau lưng, mỗi người đều có một chiếc đuôi hồ ly to tướng!