Tề Triển vừa sốc vừa sợ:

"Anh... đây chính là hạnh phúc tình dục sau này của anh đó!"

Hệ thống lập tức phát cảnh báo:

"Ký chủ, đừng quá đà, nếu không sẽ OOC (Out Of Character) và thất bại đấy."

"Dù sao sớm muộn cũng phải làm, chi bằng bây giờ luôn."

"Tất nhiên không thể là bây giờ, lần đầu tiên ít nhất cũng phải chọn người mình hài lòng chứ."

"Chọn ai?"

"Cố Thủ Cầm."

Hệ thống im lặng một lúc:

"Không phải vì hắn giống chú ngoài đời của cậu đấy chứ..."

Tôi giật mình:

"Không phải! Tuyệt đối không phải!"

"Ồ, hóa ra cậu thầm thích chú Cố ngoài đời rồi..."

Tôi vừa định tiếp tục cãi lý với hệ thống thì chợt nhận ra có điều gì đó không đúng.

Tề Triển lại bắt đầu mặt dày quyến rũ:

"Anh à, giúp em một chút đi."

Tôi bật cười, khuôn mặt vốn đã yêu mị nay lại càng quyến rũ đến cực điểm:

"Được thôi."

Tề Triển phấn khích tột độ, nhưng ngay lập tức tôi siết chặt tay, khiến hắn đau đến mức nhìn tôi với ánh mắt đầy nghi hoặc:

"Tại sao? Rõ ràng trước đây anh đâu có như vậy!"

Tôi mở cửa, đứng từ trên cao nhìn xuống Tề Triển đang cuộn mình dưới đất:

"Bởi vì, bây giờ anh thích học hành hơn."

Có lẽ vì tiểu thuyết PO toàn là cảnh sắc tình, bỗng dưng tôi thốt ra câu này nghe thật cao thượng, khiến Tề Triển hoàn toàn bị tôi chấn động, chỉ biết trân mắt nhìn tôi chạy mất.

Về đến nhà, Cố Thủ Cầm không có ở đó, tôi tự cho mình nghỉ phép một tuần, sung sướng nằm trên giường bù ngủ.

Kết quả đến nửa đêm, tôi cảm giác có thứ gì đó đang cọ vào người mình, mơ màng mở mắt ra, phát hiện có người đang vùi mặt vào ngực tôi. Một chỗ nào đó ẩm ướt, bị người ta vừa cắn vừa liếm, khó chịu vô cùng.

Không phải chứ, sao lại hăng đến thế.

Trong đầu chợt nhớ lại những chiêu trò của chú, tôi không khỏi rùng mình.

Tôi lập tức đá bay người đó ra, người đàn ông ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt phóng khoáng bất kham.

Tóc húi cua, tai trái đeo khuyên, ánh mắt sắc lạnh, trên sống mũi còn có một nốt ruồi nhỏ – một khuôn mặt xa lạ nhưng điển trai không tưởng.

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào lồng ngực đầy vết đỏ của tôi, nheo mắt lại:

"Chồng không tới mấy ngày mà bảo bối giận rồi à?"

Tôi ngập ngừng gọi tên hắn:

"Nguyên Kỳ?"

Nguyên Kỳ, nam, 25 tuổi, tay đua, là hàng xóm kiêm... đối tượng vụng trộm của tôi.

Tôi và Nguyên Kỳ quen nhau tại một buổi đua xe, hắn phải lòng tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Nguyên Kỳ nổi tiếng táo bạo, biết tôi sống cạnh nhà hắn, thường xuyên trèo cửa sổ sang tán tỉnh tôi vào nửa đêm.

Tôi vừa đẩy hắn ra, hắn tưởng tôi đang giận vì mấy ngày hắn không tới.

Nguyên Kỳ cau mày, định sửa cách xưng hô của tôi với hắn:

"Ngoan, vẫn là gọi chồng nghe dễ thương hơn."

"Muộn thế này rồi, anh tới làm gì?"

Nguyên Kỳ bò lên giường tôi, ngăn tay tôi đang định cài lại cúc áo:

"Tới gặp em chứ còn gì nữa."

Đúng là trả lời chẳng liên quan gì cả.

Nhờ ánh trăng, tôi liếc thấy tay hắn đang bó bột vì chấn thương khi đua xe:

"Bị thương rồi mà còn không biết yên phận, đi ngủ đi."

Tôi rất kiên định, phải ngủ với Cố Thủ Cầm trước, còn Tề Triển hay Nguyên Kỳ thì cứ xếp hàng đợi.

"Bảo bối, anh cũng muốn yên phận lắm, nhưng thằng em trai của anh mà thấy em là nó phấn khích không chịu được."

Nguyên Kỳ nắm lấy tay tôi kéo xuống dưới, chỉ sau vài giờ, tôi lại sắp trở thành người làm công rồi.

Tôi nuốt nước bọt:

"Anh muốn làm gì?"

Nguyên Kỳ cười đầy bí ẩn:

"Em vất vả rồi."

4

Tôi lập tức chui vào chăn, không cho Nguyên Kỳ bất kỳ cơ hội nào.

Không phải tôi không muốn, mà là hôm qua Cố Thủ Cầm quá đáng quá, khiến tôi có lòng mà không có sức.

"Bảo bối, anh quan sát rồi, tối nay chỉ có hai ta thôi, đừng xấu hổ."

"Không muốn."

Nói đến đây, Nguyên Kỳ mạnh mẽ kéo tung chăn, ánh mắt đầy xót xa nhìn vào môi tôi:

"Chú em cũng chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả."

Tôi sững người:

"Anh... anh biết tôi và ông ấy..."

Chẳng phải bọn họ không biết sự tồn tại của nhau sao?

Nguyên Kỳ mỉm cười:

"Không sao đâu, anh rất rộng lượng. Hơn nữa, anh đặc biệt thích cái cảm giác vụng trộm với em, còn kích thích hơn cả đua xe."

Hừm... hóa ra là kiểu nhân vật biến thái.

"Nếu em không thoải mái, vậy ngủ thôi."

Chưa kịp tôi đồng ý, Nguyên Kỳ đã chui vào chăn của tôi, chỉ ôm tôi ngủ, ngạc nhiên là rất nghe lời.

Có thêm người nằm bên cạnh cũng chẳng ảnh hưởng gì đến giấc ngủ của tôi, tôi ngủ một mạch đến sáng.

Sáng sớm tỉnh dậy, Nguyên Kỳ đã không còn ở bên cạnh. Tôi lập tức nổi đóa với hệ thống:

"Nhanh nhanh nhanh! Nói cho tôi biết bao giờ Cố Thủ Cầm về!"

"Tối nay, có chuyện gì sao?"

"Tất nhiên là có! Nhiều người nhòm ngó tôi thế này, tôi phải nhanh chóng chinh phục Cố Thủ Cầm, như vậy mới dễ dàng giải quyết hai người còn lại để hoàn thành nhiệm vụ."

"Ký chủ, cậu đang vội hoàn thành nhiệm vụ hay vội lên giường với Cố Thủ Cầm?"

"Cả... cả hai đều vậy."

Hệ thống:

"Hơ, hơ hơ."

Cố Thủ Cầm trở về vào giờ ăn tối.

Khi đó, tôi đã chuẩn bị sẵn một bàn đầy đồ ăn, rót sẵn rượu vang đỏ, bày biện một bữa tối dưới ánh nến quyến rũ ngay trước mặt anh ta.

Cố Thủ Cầm hơi ngạc nhiên, tháo cà vạt đi đến trước mặt tôi:

"Tiểu Du hôm nay sao chủ động thế?"

"Lo lắng kỳ thi cuối kỳ bị trượt à?"

Truyện PO mà, toàn mượn cớ để tạo cơ hội cho những tình huống 'hòa hợp cuộc sống'.

Trước đây, mỗi lần đến kỳ thi cuối kỳ, để không bị trượt, 'tôi' sẽ tìm Cố Thủ Cầm để 'học bù', mà học bù gì thì chắc ai cũng hiểu.

Cố Thủ Cầm nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng sau khi tôi nhấp một ngụm rượu, tôi đỏ mặt cúi đầu:

"Không phải, chỉ là cảm thấy chú vất vả quá."

"Cũng khá vất vả, nên một bữa ăn không đủ trả công đâu."

Cố Thủ Cầm giật lấy ly rượu vang trong tay tôi, uống một hơi như giải khát, rượu tràn ra từ khóe miệng, làm ướt chiếc áo sơ mi trắng, để lộ cơ ngực săn chắc ẩn hiện.

"Không ngon."

"Muốn nếm thử trong miệng Tiểu Du."

Tôi chủ động tiến tới, Cố Thủ Cầm sững người một lúc rồi lập tức đảo khách thành chủ, nụ hôn nồng nhiệt đến mức ngạt thở.

Chẳng mấy chốc, sàn nhà và cầu thang đầy những món quần áo bị vứt lại, kéo dài đến tận phòng trên lầu hai.

Mọi thứ đã sẵn sàng, nhưng Cố Thủ Cầm đột nhiên dừng lại.

"Hệ thống, chẳng phải tôi đã dùng mị thuật rồi sao? Sao anh ta vẫn nhịn được? Nhân vật mạnh đến vậy à?"

Hệ thống giả chết, không đáp lại.

Cố Thủ Cầm hôn lên trán tôi:

"Ngoan, hôm nay đến đây thôi."

Mị thuật hồ ly của tôi thật sự không có tác dụng!

Nhưng tôi không cam tâm, tôi quàng tay qua eo Cố Thủ Cầm:

"Chú, rượu vang của cháu ngon không?"

Cố Thủ Cầm nhớ lại nụ hôn đắm đuối đó, không do dự đáp:

"Ngon."

Tôi khẽ mỉm cười:

"Vậy chú còn muốn đi nữa không?"

Sau khi trả lời câu hỏi của tôi, Cố Thủ Cầm bắt đầu cảm thấy không ổn, mắt đỏ lên, tay siết chặt eo tôi, miệng nói ra những lời hoàn toàn trái với ý chí của bản thân:

"Không đi nữa."

"Ký chủ, cậu làm gì vậy? Điều này đi ngược với cốt truyện!"

Hệ thống giả chết cuối cùng cũng lên tiếng.

Theo cốt truyện, tôi phải dây dưa với Cố Thủ Cầm vài tháng mới có thể lên giường với anh ta.

Nhưng nhiệm vụ của tôi chỉ là ngủ với cả ba người họ, nếu có thể không OOC, tại sao không đẩy nhanh tiến độ, giải quyết hết rồi về nhà?

"Thuốc kích thích, đặc biệt đặt làm riêng cho đại công mạnh mẽ như Cố Thủ Cầm."

Để chắc chắn có thể ngủ với Cố Thủ Cầm, ngoài mị thuật hồ ly, tôi còn chuẩn bị thêm một phương án dự phòng.

Quả nhiên, lần này Cố Thủ Cầm không chạy thoát được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play