10
Tôi nộp đơn xin nghỉ việc ở công ty S, rồi sau một thời gian gửi hồ sơ đến công ty của Giang Yến. Chỉ vài tiếng sau, tôi nhận được lời mời phỏng vấn, không cần nghĩ cũng biết đó là ý của Giang Yến.
Vào hôm phỏng vấn, ngoài tôi còn có vài người khác. Khi đang chờ, tôi nghe tiếng mọi người xì xào bên cạnh.
“Nghe nói hôm nay chủ tịch đích thân phỏng vấn.”
“Trời ơi, thật là xui xẻo… tôi có thể phỏng vấn vào hôm khác không?”
Nghe họ than thở, tôi không kìm được mà nhìn quanh.
Giữa đám đông ồn ào, tôi thấy một cô gái yên tĩnh. Cô đẹp như một con hạc trắng, nhưng không hiểu sao tôi lại có cảm giác cô chỉ là một thân xác không có linh hồn…
Bất chợt tôi nhận ra, đây chính là nữ chính trong ký ức của tôi.
Tại sao cô ấy lại ở đây? Chúng tôi đã thay đổi kịch bản, đáng lẽ cô ấy không nên xuất hiện nữa.
“013, 014 vào trong.”
Tôi lau mồ hôi trán, đứng dậy đi vào và thấy cô gái đó cũng đứng lên theo.
Chúng tôi bước đến cửa phòng, cô ấy lịch sự mỉm cười với tôi rồi đi vào.
Giang Yến ngồi ngay vị trí chủ trì buổi phỏng vấn.
Quy trình không khác gì những buổi phỏng vấn ở các công ty lớn khác.
Đến câu hỏi cuối cùng, cả tôi và cô gái đều trả lời rất trôi chảy.
Công ty của Giang Yến áp dụng hệ thống chấm điểm theo thời gian thực, mỗi câu trả lời đều được đánh giá ngay. Khi kết thúc, điểm số sẽ được công khai cho hai ứng viên.
Điểm số của tôi và cô gái khá sát nhau. Đến phần đặt câu hỏi ngược lại, tôi hỏi vài điều cơ bản như lương và giờ làm thêm, còn cô gái thì lại im lặng.
Vài giây sau, cô nhìn chằm chằm vào mặt Giang Yến và hỏi:
“Anh sẽ chọn em chứ?”
Trong khoảnh khắc đó, thời gian như dừng lại, tôi cảm nhận được cảm giác choáng váng mà Giang Yến từng kể.
Tôi cố gắng nhìn về phía Giang Yến, nhưng anh cũng chỉ nhìn thẳng vào cô gái đó.
Tâm trạng lo sợ, hoang mang dâng lên, tôi muốn đưa tay chạm vào Giang Yến nhưng nhận ra mình không còn sức để đứng lên nữa.
“Không… không…”
Giang Yến đứng dậy tiến về phía chúng tôi, còn cô gái liếc nhìn tôi. Tôi bỗng nhớ đến lời cô ấy nói trong kịch bản:
“Mỗi người đều nên có con đường của riêng mình…”
“Cậu đã cướp đi cuộc đời của tôi, giờ phải trả lại rồi…”
Giang Yến ngày càng đến gần cô, và cô cũng giơ tay ra.
Nước mắt không ngăn được mà tuôn rơi.
Nhưng ai ngờ rằng giây tiếp theo, Giang Yến kéo tôi từ ghế lên và ôm chặt vào lòng.
“Vị trí thư ký này chỉ dành cho Thời Yến thôi.”
Khi Giang Yến nói xong, thời gian dường như trở lại bình thường.
Cô gái ấy cũng trở về dáng vẻ như khi mới vào phòng.
“Vâng, tôi đã hiểu, Giám đốc Giang.”
Nhóm phỏng vấn phía sau ngẩn người một lúc, rồi bỗng chợt hiểu ra vấn đề.
“Chủ tịch Giang, vậy cho phép anh Thời Yến vào làm nhé?”
“Ừ, làm thủ tục càng sớm càng tốt.”
Nói xong, nhân viên nhanh chóng thu dọn và rời khỏi phòng phỏng vấn, đồng thời thông báo cho những người bên ngoài chuyển sang các vị trí khác.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, thì giọng nói điện tử lại vang lên trong đầu.
“Quả là một kết thúc thú vị, tôi sẽ không can thiệp nữa. Chúc hai người hạnh phúc.”
Tôi sững sờ, nhìn về phía Giang Yến, và anh cũng nhìn tôi. Có vẻ như anh cũng nghe thấy lời vừa rồi.
“Có nghĩa là gì vậy?”
“Có lẽ là từ nay chúng ta có thể mãi mãi ở bên nhau rồi, phải không?”
Tôi vùi đầu vào ngực Giang Yến. Cuối cùng chúng tôi không còn phải lo về kịch bản, không còn nữ chính, và sẽ không còn bất kỳ hình phạt nào nữa.
Phần đời còn lại, chúng tôi chỉ thuộc về nhau.
11
Tôi đã thuận lợi vào làm việc tại công ty của Giang Yến, trở thành trợ lý thân cận của anh. Khi hệ thống rời đi, dường như nó còn xóa bỏ ký ức về việc tôi bỏ đi khỏi đầu óc mọi người, biến điều này thành bí mật riêng giữa tôi và Giang Yến.
Vào ngày đầu tiên tôi làm việc, Giang Yến đã công khai mối quan hệ của chúng tôi trong công ty. Tôi nghĩ có thể sẽ gặp phải nghi ngờ, nhưng mọi người lại đón nhận khá tích cực.
“Cậu chủ dễ thương quá, thật sự xứng đôi với sếp.”
“Hôm trước đi cùng sếp đến hợp tác, cậu ấy thể hiện năng lực siêu đỉnh luôn!”
“Trời ơi, sếp mà tuyển được người tài như này thật xuất sắc.”
Thời gian trôi qua, tôi đã làm việc tại công ty Giang Yến được hai, ba năm, và tình cảm của chúng tôi vẫn rất ổn định, như cặp đôi mới yêu vậy.
“Giờ nghỉ trưa đó, anh không được chiếm thời gian nghỉ của nhân viên đâu! Em cũng mệt mà!”
“Phòng làm việc cách âm tốt mà, chiều nay anh cho em nghỉ, có thể vào nằm nghỉ một chút trên giường trong phòng anh.”
“Giang Yến! Anh thật không biết xấu hổ!”
“Ngoan nào, gọi là anh đi.”
“…”
Trong những ngày nghỉ, chúng tôi cùng nhau đi du lịch khắp nơi trong nước, chiêm ngưỡng những cảnh đẹp mà chúng tôi chưa từng thấy trước đây.
Khi tết đến, chúng tôi cùng trở về nhà họ Giang, cùng cả gia đình ăn bữa cơm đoàn viên. Có lẽ do mọi thứ đã kết thúc, nên bữa cơm này đặc biệt ấm áp và vui vẻ.
Ngắm tuyết rơi ngoài cửa sổ, tôi và Giang Yến tựa vào nhau, như một cặp đôi bình thường trong thế giới này.
Nghĩ lại những chuyện đã trải qua, tôi thấy nó giống như một giấc mơ kỳ lạ, và người tôi yêu hiện đang ở bên tôi.
Thêm vài năm nữa trôi qua, tôi và Giang Yến kết hôn.
Chúng tôi tổ chức lễ cưới trên một hòn đảo nhỏ mà chúng tôi từng khám phá khi đi du lịch, cũng coi như là nơi bí mật của chúng tôi.
Chúng tôi mời bố mẹ, bạn bè chung, đồng nghiệp công ty, và một vài đối tác thân thiết.
Toàn bộ lễ cưới được trang trí tinh tế và sang trọng, thể hiện sự chu đáo của Giang Yến.
Khoác bộ vest trắng, tôi bước đi giữa tiếng vỗ tay và thảm đỏ, nhìn thấy Giang Yến trên sân khấu, cảm giác như đang trong mơ.
Dù thế giới này có thật hay không, điều đó đâu còn quan trọng. Cuộc đời ngắn ngủi, tôi chỉ muốn cùng người mình yêu sống hạnh phúc, dù tương lai có ra sao, miễn là có Giang Yến bên cạnh, tôi tin rằng chúng tôi có thể cùng nhau vượt qua.
Bố Giang nắm tay tôi đặt vào tay Giang Yến, nhiệt độ từ lòng bàn tay anh làm tôi hiểu rằng tất cả đều là hiện thực.
Cuối cùng, tôi và Giang Yến đã kết hôn.
Chúng tôi ôm nhau giữa muôn hoa và lời chúc phúc. Có lẽ chúng tôi không phải là nam chính và nữ chính trong câu chuyện này, nhưng chúng tôi là chính mình, đã và sẽ mãi là vậy.
Chúng tôi sẽ mãi mãi là người yêu của nhau.
12 – Ngoại truyện
Trong một không gian tối tăm nào đó.
“Ôi trời, cái kết này ngọt ngào thật đấy, còn cưới nhau nữa.”
“Tiểu Hoài, cậu lại phá phách nữa đúng không?”
“Ủa? Đại nhân chủ thần, ngài tắm xong rồi sao? Để em lau tóc giúp ngài.”
“Ta đang hỏi cậu đấy, cậu có phải phá hỏng nữa không?”
Chủ thần bóp má Tiểu Hoài, nhìn chằm chằm.
“À… Em chỉ sửa một cái kết có sao đâu…”
“Vậy sao? Nhưng cậu nhìn xem cậu đã sửa bao nhiêu cái kết rồi?”
Tiểu Hoài nhìn lén về phía sau chủ thần, nơi có hàng loạt các thế giới mà nam chính và phản diện, nam phụ và nam thứ, nữ chính và nữ phụ kết đôi với nhau.
“Khụ khụ, em chỉ thấy mới mẻ thôi mà! Mà chẳng phải họ đều tình nguyện yêu nhau sao?”
Chủ thần gõ nhẹ vào mũi Tiểu Hoài.
“Loại hệ thống tự tiện thay đổi kịch bản như cậu có ngày sẽ bị xóa đấy.”
Tiểu Hoài đảo mắt, ôm lấy cổ chủ thần.
“Nhưng em đâu như mấy hệ thống khác, ngài đã cho em hình người, còn yêu em, thế chẳng phải em sẽ không bị xóa sao?”
“Cậu đúng là…”
Chủ thần nhấc Tiểu Hoài lên, đặt anh trên giường.
“Duy trì trật tự thế giới nhỏ cũng vất vả lắm, cậu phải bù đắp lại cho ta chứ.”
Đôi mắt của Tiểu Hoài lấp lánh trong bóng tối.
“Được thôi, nhưng chỉ một chút thôi đó…”
-Hoàn-