“Được rồi, bảo bối hãy tin ba. Không lâu nữa mọi chuyện sẽ ổn thôi. Rất nhanh sẽ ổn.”
Tiếc rằng, Ôn Khanh Hòa chìm đắm trong nỗi buồn mà không nghe thấy. Ôn Vân Hoài nhìn người canh gác ở đằng xa không muốn để người khác thấy con gái ông khóc; ông biết con gái mình rất yêu kiều và xinh đẹp nếu tỉnh táo lại chắc Ôn Khanh Hòa sẽ cảm thấy xấu hổ.
“Bảo bối đi cùng ba đến xem chỗ ở của ba được không.”, Ôn Khanh Hòa nghẹn ngào vừa khóc vừa nói được. Khi thấy Ôn Vân Hoài đi vào, cô lập tức ngoan ngoãn theo sau; nhìn thấy hoàn cảnh nơi này tuy bên ngoài đầy phân trâu và phân heo nhưng bên trong lại sạch sẽ và ngăn nắp.
Mặt tường được dán chỉnh tề bằng báo cũ và sàn nhà cũng được quét tước sạch sẽ. Trong phòng chỉ có một chiếc giường một cái bàn và một cái ghế nhỏ, trên bàn còn đặt vài cuốn sách tuy căn phòng đơn sơ nhưng vẫn toát lên vẻ học thức cao sang.
Ôn Vân Hoài nhìn căn phòng đơn giản của mình và nhớ lại rằng từ nhỏ ông đã thích những thứ mềm mại vì vậy ông dẫn Ôn Khanh Hòa đến chiếc giường duy nhất trong phòng. Chiếc giường còn khá mềm, trên đó chỉ có một tấm chăn bông; dưới đó là một lớp chăn dày khi ông đã dọn xong chăn, ông mới để Ôn Khanh Hòa ngồi lên.
Ôn Khanh Hòa chưa kịp ngồi xuống đã đứng lên ngay lập tức: “Không được đâu, con ngồi trên xe cả ngày đến đây, trên người còn bẩn.”
Ôn Vân Hoài ôn tồn nói: “Bảo bối nhỏ, không có bẩn đâu. Ngoan, ngồi xuống đây đi.”. Nhìn ba cô ngồi trên chiếc ghế nhỏ duy nhất và trong phòng cũng không còn chỗ nào khác để ngồi, Ôn Khanh Hòa mới do dự ngồi xuống giường nhưng vẫn rất cẩn thận chỉ dựa nhẹ vào một chút không áp xuống chăn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT