Yến Kiêu từ trong túi lấy ra một hoá đơn từ cửa hàng tiêu thụ, ánh mắt lạnh lùng nói: “Đây là bằng chứng mua quần áo. Nếu bà không muốn bồi thường, tôi sẽ đi tìm trưởng đoàn tàu và giao các người cho quản lý đoàn tàu xử lý.”. 
Nói xong anh định dắt Ôn Khanh Hòa ra ngoài thì bị người phụ nữ kia chặn lại: “Này chờ đã, đừng đi. Tôi bồi thường.". Chồng bà ta chuẩn bị được thăng chức trong xưởng nếu chuyện này làm rùm beng sẽ khiến chồng bị mất cơ hội thăng tiến, có khi công việc cũng không còn.
Người phụ nữ đau lòng móc tiền ra đưa cho Yến Kiêu, khi nhận tiền xong, anh lại nói thêm khiến bà ta không thể run rẩy: “Tôi không đánh phụ nữ nhưng không có nghĩa là không có tiền lệ. Trong suốt chuyến tàu, tốt nhất là bà nên đàng hoàng, đừng xuất hiện trước mặt chúng ta nữa. Nếu để tôi biết bà còn làm gì bậy bạ, bà sẽ không muốn biết hậu quả đâu.”
Người phụ nữ mặt mày tái nhợt, bây giờ mới nhớ lại dáng vẻ đáng sợ của Yến Kiêu. Nhìn thấy vẻ mặt đầy sát khí của anh, bà vội ôm con ra ngoài. Sau khi đám người rời đi, khoang tàu chỉ còn lại hai người, Ôn Khanh Hòa cảm thấy an toàn. 
Yến Kiêu nhìn xung quanh thấy không còn ai liên quan, lập tức ôm cô gái nhỏ vào lòng, giọng nói ấm áp khác hẳn vẻ lạnh lùng lúc nãy: “Ngoan, là anh không tốt. Anh không nên để em ở đây một mình.”
“Không trách anh, Yến đại ca. Hơn nữa, anh đã kịp thời xuất hiện mà.” Ôn Khanh Hòa đáp; “Chỉ là áo anh mua cho em bị dơ rồi.”, Ôn Khanh Hòa cúi đầu nhìn vạt áo có dấu tay nhíu mày
“Lần này về anh sẽ mua cho em cái mới. Khanh Khanh yên tâm, sau này anh sẽ không để chuyện này xảy ra nữa.”, nói rồi Yến Kiêu lấy từ rương gỗ ra một chiếc áo len màu vàng nhạt: “Ngoan, trước thay cái này. Về nhà anh sẽ giặt sạch cái áo này ch em.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play