Yến Kiêu nghe Ôn Khanh Hòa nói thích, mày đang lo lắng cũng giãn ra, khoé miệng không tự giác nở nụ cười. Trong lòng đã nghĩ đến sau khi công việc đội xong, anh muốn dành thời gian đi lên huyện mua thêm cho Khanh Khanh ít quần áo đẹp.
Cũng không biết khi nào Hắc Tử đi lên phía Nam, Yến Kiêu muốn nhờ hắn chú ý những trang phục nũ thoải mái đang thịnh hành. Khanh Khanh của anh xứng đáng có được những điều tốt nhất.
Suy nghĩ đến cô gái nhỏ vừa hạ sốt cần ăn nhẹ nhàng, Yến Kiêu buổi tối chỉ nấu mì nhưng cũng không kém phần chăm chút. Mì sợi thêm trứng gà, nước lèo là từ cá trích nấu thành, hầm cho trắng đục. Sau đó lọc lấy thịt cá, đảm bảo không còn sót xương lại, Yến Kiêu mới bắt đầu nhào bột mì trứng thêm thêm ít rau xanh và vài giọt dầu mè.
“Woa thơm quá”
Nước mì trắng đục, mì vàng óng cùng với màu xanh của rau khiến Ôn Khanh Hòa thèm ăn. Yến Kiêu nghe vậy, mắt ánh lên ý cười: “Khanh Khanh thích thì ăn nhiều một chút, trong nồi vẫn còn nhiều lắm”
“Được”
Ôn Khanh Hòa ngoan ngoãn đáp nhưng khi ăn chỉ ăn được một chén nhỏ là không muốn ăn nữa. Yến Kiêu đang định dỗ cô ăn thêm thì loa phát thanh của thôn vang lên, đại đội trưởng thông báo từ mai bắt đầu thu hoạch bắp.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT