Lúc này, Ôn Vân Hoài đang kể chuyện vui về cô con gái bé bỏng của mình với một người bạn già.
“Con bé nhà tôi từ nhỏ sức khỏe không tốt hầu như không ra khỏi nhà. Tôi còn nhớ lần đầu tiên đưa con bé đi chơi ở nông trường của bạn, vừa thấy con dê, con bé liền phấn khích không chịu đi. Tôi tưởng là do chưa từng thấy dê con nào ngờ con bé nhìn chằm chằm vào mông con dê nửa ngày rồi nhìn đám phân dê trên đất vẻ mặt uất ức như muốn khóc. Lúc ấy tôi đau lòng không chịu được, ai ngờ con bé thút thít hỏi tôi ‘ba ơi có phải kẹo đường con ăn đều như thế này không?’. Lúc đó tôi suýt cười chết nhưng phải cố nhịn không dám cười, mỗi lần uống thuốc xong, tôi đều cho nó một viên kẹo đường, ai ngờ đầu óc trẻ con lại nghĩ nhiều như vậy.” Ôn Vân Hoài vừa xúc phân bò bằng xẻng sắt vừa trò chuyện với vui vẻ với ông bạn già.
Tiếng cười sảng khoái của họ vang vọng khắp lều tranh trống trải, Ôn Khanh Hòa bước lên dừng lại một chút, nụ cười trên môi thu lại, trong đầu chỉ còn tiếng cười huyễn hoặc của ba mình.
Thật tốt không ngờ ông lại là một người cha như vậy, khi còn nhỏ ba rõ ràng không như thế.
Hồi nhỏ mỗi ngày Ôn Khanh Hòa bị nhốt trong căn nhà nhỏ, người mà cô gặp nhiều nhất là bảo mẫu và Ôn Vân Hoài. Lần đầu tiên được ra ngoài, thế giới bên ngoài rộng lớn, bầu trời trong xanh từng ngụm không khí đều trở nên quý giá với cô.
Khi đó Ôn Khanh Hòa thật sự tin rằng những con dê nhỏ sẽ sinh ra kẹo đường từ bụng và điều khiến cô buồn nhất là nghĩ rằng kẹo đường từ mông dê mà ra.
Ba cô khi đó kiên nhẫn an ủi, giải thích rằng kẹo đường và phân dê hoàn toàn không phải là cùng một loại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT