Khi Ôn Khanh Hòa tỉnh lại đã là buổi tối. Ngón tay cô gái vừa động Yến Kiêu liền nhận ra ngay.
Yến Kiêu đặt bàn tay lớn lên trán của cô bé để kiểm tra, ngay sau đó anh nói với giọng khàn khàn nhưng đầy vui sướng: “Hạ sốt rồ.”
Ôn Khanh Hòa mở mắt thấy trong mắt người đàn ông đầy những sợi máu đỏ, cô vẫn nhớ buổi chiều được Yến Kiêu cứu lên khỏi nước. Những giọt nước mắt nóng bỏng tuôn rơi, giọng cô khô khốc: “Anh Yến.” 
Yến Kiêu vội vàng nâng Ôn Khanh Hòa dậy một cách cẩn thận: “Anh đây, ngoan đừng nói gì, uống nước đã.”
Khi dòng nước ấm trượt vào miệng, giọng khô khốc của Ôn Khanh Hòa mới dễ chịu hơn chút, cô nhìn quanh để phán đoán mình đang ở đâu, có vẻ như đây là một trạm y tế.
Không đợi Ôn Khanh Hòa hỏi Yến Kiêu đã nhẹ nhàng giải thích: “Đây là trạm y tế ở thị trấn, Khanh Khanh có đói không? Còn cảm thấy khó chịu không?”
Ôn Khanh Hòa gật đầu rồi lại lắc đầu, thấy ánh mắt lo lắng của Yến Kiêu, cô vội nói: “Em hơi đói, không khó chịu.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play