Phong Thiết từ nhà cầm cây chạy đi ra gặp phải cô gái bỏ chạy đụng phải mình, làm anh ta loạng choạng, anh ta quay lại lẩm bẩm: “Cái gì thế này? Đi đường mà không biết nhìn hả?” 
Nhưng người kia càng nghe càng chạy nhanh hơn. Yến Kiêu ôm chặt người trong nước đưa lên bờ, toàn bộ tâm trí anh đều dồn vào Ôn Khanh Hòa hoàn toàn không để ý đến bất cứ điều gì khác.
Yến Kiêu không biết tại sao cô gái nhỏ lại đột nhiên xuất hiện ở đây, sáng nay anh đã giúp vợ mặc chiếc váy trắng, giờ nó nhàu nát, ướt át dính sát vào người cô. 
Ôn Khanh Hòa mặt trắng bệch, mắt nhắm chặt yếu ớt, cả người lạnh lẽo, đôi mắt Yến Kiêu đỏ ngầu nhanh chóng cởi áo khoác và choàng lên người cô. 
Hai đầu gối quỳ xuống đất run rẩy, đặt Ôn Khanh Hòa nằm xuống, tay không ngừng làm động tác cứu người, giọng anh run rẩy: “Khanh Khanh, đừng rời xa anh được không? Bảo bối tỉnh lại đi.”
Nước mắt nóng bỏng của Yến Kiêu rơi xuống đọng ở khóe mắt của Ôn Khanh Hòa, lông mi dài của cô rung lên, sau đó cô đột nhiên nôn ra một ngụm nước lớn 
“Khụ…khụ…khụ…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play