Nghe con gái nói sức khỏe đã hoàn toàn hồi phục, Ôn Vân Hoài không màng đến Yến Kiêu còn ở đó, mắt liền đỏ hoe. Ông vừa xúc động vừa nghẹn ngào, niềm vui hiện rõ trên mặt.
Bệnh tật đã hành hạ con gái ông suốt mười tám năm, nay cuối cùng cũng có thể sống khỏe mạnh bình thường, Ôn Vân Hoài cảm thấy may mắn vì con gái có cơ hội này đồng thời cũng biết ơn trời cao đã cho Khanh Khanh một vận may.
Nếu không ông không dám nghĩ đến cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh nhưng cảm xúc xúc động ấy chững lại khi nghe Yến Kiêu nói: “Ba, con và Khanh Khanh bây giờ là vợ chồng danh chính ngôn thuận.”
Ôn Vân Hoài cười cứng đờ trên mặt còn chưa kịp để ý đến cách xưng hô đã bị bốn chữ danh chính ngôn thuận làm cho sững sờ.
Ôn Vân Hoài nghiến răng ken két, tức giận: “Hay lắm, ngươi cái nhãi ranh này. Đừng tưởng rằng mình cao lớn là tôi không dám đánh. Khanh Khanh mới bao lớn chứ.” Nói xong ông bắt đầu tìm công cụ tiện tay trong nhà.
Sờ thấy cái xẻng, không được món này nguy hiểm có thể đánh chết người, lấy cái que cời lửa, cái này cũng không được nó bằng sắt. Cuối cùng ông cầm cái chổi rơm, đúng rồi cái này được, đây là cái chổi Ôn Vân Hoài tự làm từ rơm rạ.
Trước khi động thủ Ôn Vân Hoài còn nhìn một chút sắc mặt của con gái, xác định trên mặt cô không có vẻ bất mãn, ông trực tiếp lấy cái chổi nện lên người Yến Kiêu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT