Hôm nay lại là ngày 15 âm lịch, sáng sớm ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa màu xanh nhạt chiếu rọi vào phòng tạo nên những tia sáng đẹp đẽ. Trên giường Ôn Khanh Hòa vẫn còn ngủ say nhưng Yến Kiêu biết chỉ còn mười hai tiếng nữa là vợ anh sẽ trở về hiện đại.
Tuy chỉ chờ hai mươi tư tiếng đồng hồ rồi vợ sẽ trở về nhưng người đàn ông vẫn không khỏi có chút khẩn trương. Cô đi đến một nơi không có anh những người và sự việc mà cô gặp đều không liên quan gì đến anh, chỉ cần tưởng tượng đến điều đó lòng Yến Kiêu không khỏi lo lắng và buồn bã.
Ôn Khanh Hoà giờ phút này còn đang trong giấc mộng đẹp, ba cô đã về đến Kinh Thị chờ cô và Yến Kiêu đến nơi để đoàn tụ với ba. Nhưng hai người họ trước mặt cô thì tỏ ra hòa thuận nhưng sau lưng lại sóng gió ngầm.
“Cho cậu mười vạn rời xa con gái tôi.” Trên bàn ăn, Ôn Vân Hoài nhìn Yến Kiêu với ánh mắt sắc bén. Người đàn ông không chút nào núng đặt chiếc túi du lịch mang theo lên bàn, kéo khóa lộ ra bên trong đầy tiền: “Ở đây là 20 vạn, Khanh khanh là của tôi.”
Ôn Vân Hoài cứng lại: “Không được, tôi không đồng ý. Tôi cho cậu 30 vạn vẫn là câu nói đó.”
Yến Kiêu lấy từ dưới bàn ra một chiếc túi khác đặt lên bàn, vẻ mặt rất quyết tâm: “Đây là 50 vạn, Khanh Khanh nhất định phải là của tôi.”
Ẩn mình trong góc tường xem diễn biến, Ôn Khanh Hòa nghĩ tình huống này sao giống như đang đấu giá ở sòng bạc vậy nhỉ?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT