Edit: Frenalis
Ban đêm, Phương Y đưa mẹ đến nhà ga. Vé đã mua từ hôm qua, chỉ cần đến lấy rồi đợi xe là được.
Chuyến xe đêm khởi hành lúc 7 giờ, đến nơi vào rạng sáng. Nhà ga cách nhà mẹ Phương một quãng, cần phải chuyển một chuyến xe buýt nữa mới về được. Nghĩ đến chặng đường vất vả, Phương Y nhìn mẹ mình, thấy bà có vẻ mệt mỏi, bèn do dự không biết có nên để bà về không.
"Hay mẹ cứ ở lại với con?" Phương Y nói. "Nguyên Đán có phải Tết Âm Lịch đâu, về hay không cũng không quan trọng lắm. Mẹ ở đây lâu như vậy, ông ta cũng chẳng gọi điện, giờ lại bảo mẹ về, rốt cuộc là có ý gì?"
Mặt mẹ Phương có chút hoang mang, nhưng bà vẫn kiên quyết: "Mẹ không thể cứ ở mãi được, phải về chứ. Con cứ lo cho mình đi, đừng lo cho mẹ. Ngày xưa còn khổ hơn, giờ đã đỡ rồi, chẳng lẽ không sống nổi nữa sao?"
Phương Y cười nhạt: "Vợ chồng chỉ có thể cùng khổ chứ không thể cùng hưởng. Người nghèo khi kinh tế khá lên thì đủ thứ phiền toái lại đến."
Mẹ Phương ngẩn người, hồi lâu không nói gì. Đến lúc soát vé lên xe, bà mới bảo: "Mau trở về đi, trời tối lạnh rồi, đi đường không an toàn."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play