Thấy Tử Thu cứ nôn mãi không ngừng, Lăng Tiêu liền đi gọi bác sĩ, bác sĩ đến thấy cậu như vậy họ liền đi rửa ruột cho cậu, cuối cùng thì Tử Thu cũng không nôn nữa, Lăng Tiêu tự trách mình.
Hạ Tử Thu biết anh lại tự trách mình rồi.
Hạ Tử Thu :
__ Anh không phải lỗi của anh là do em đã tự ý uống thuốc
Lăng Tiêu:
__ Đồ ngốc này anh không trách em nhưng lần sau phải hỏi anh biết chưa
Hạ Tử Thu :
__ Em biết rồi
Sau khi bác sĩ và y tá rời đi, Hạ Tử Thu quyết định nói với Lăng Tiêu cậu đồng ý ở bên anh.
Hạ Tử Thu :
__ Em sẽ ở bên anh
Lăng Tiêu :
__ Em sẽ không hối hận chứ
Hạ Tử Thu :
__ Không nhưng mẹ anh liệu có đồng ý
Lăng Tiêu:
__ Mặc kệ bà ta anh chỉ cần em thôi
Nhưng Hạ Tử Thu không ngờ quyết định này của mình làm cậu mất đi sự tự do, Lăng Tiêu luôn không cho cậu tiếp xúc với những người khác, ngay cả Tiêm Tiêm cũng không được, Lăng Tiêu kiểm soát cậu rất kỹ, nhưng Tử Thu lại không bỏ được Lăng Tiêu vì lúc anh ở một mình anh luôn sợ hãi.
Không biết mẹ của Lăng Tiêu đã làm gì anh, khiến anh trở nên như vậy.
Tử Thu sẽ từng bước từng bước, giúp anh vượt qua khó khăn