03.
Tôi ngán ngẩm bay trên không trung, nhìn Hứa Gia Thụ kiên nhẫn dịu dàng dỗ dành Tô Duyệt.
Trợ lý của Hứa Gia Thụ vội vàng bước vào:
“Vẫn chưa thể liên lạc được với cô Cố, tôi vừa cử người đi tìm, họ nói đến phòng trọ cũng không thấy.”
Sau khi quay về nhà họ Cố, tôi đã bị mẹ kế đuổi ra khỏi nhà.
Chỉ có thể tiếp tục sống ở nhà trọ.
Hứa Gia Thụ buồn bực nới lỏng cà vạt, thấp giọng nói: “Tiếp tục tìm đi.”
Tô Duyệt nhân cơ hội này chen vào: “Gia Thụ, anh đừng tức giận.”
Cô ấy dửng dưng như không ghé sát vào người anh ấy.
“Em biết hôn lễ này anh không tình nguyện, bây giờ hủy hôn vẫn kịp đấy.”
Hứa Gia Thụ trầm mặc, cúi đầu nhìn cô ấy.
“Dù hôn lễ này có bị hủy bỏ, bố mẹ anh cũng không cho anh lấy em.”
Thì ra anh ấy liếc mắt cũng có thể nhìn thấu tâm tư của Tô Duyệt.
Nhưng trước kia, anh ấy mặc kệ Tô Duyệt uy hiếp tôi, không nói lời nào.
Một năm trước, lần đầu tiên tôi gặp Tô Duyệt là ở bệnh viện.
Thi thể của mẹ tôi vẫn ở nhà xác, tôi đi tìm Hứa Gia Thụ, muốn anh ấy hỗ trợ đưa bà đến nhà hỏa táng.
Tôi cầm tờ hướng dẫn mà bác sĩ viết tay cho mình, lẩm bẩm những gì bác sĩ dạy tôi nói.
Nhưng khi nhìn thấy anh ấy ôm người phụ nữ khác vào lòng, tôi chẳng còn nhớ gì nữa.
Tô Duyệt ghé vào ngực Hứa Gia Thụ, khóc lóc thảm thiết.
Khuôn mặt của cô ấy giống tôi phân nửa, lúc này bởi vì kích động nên hai má đỏ bừng.
Khi biết tin Hứa Gia Thụ cưới tôi, nước mắt cô ấy rơi như mưa.
“Một trái tim thôi mà phải đánh đổi hạnh phúc của cả đời anh sao? Thà lấy em đánh đổi còn hơn.”
“Em nghĩ sau khi khỏi bệnh thì có thể mãi mãi ở bên anh, vậy mà... em... em...”
Cô ấy cứ “em... em...” một lúc lâu, khóc không thành tiếng, cả người run rẩy.
Tô Duyệt nhìn thấy tôi thì lập tức quỳ xuống trước mặt tôi, cầu xin tôi buông tha cho Hứa Gia Thụ.
“Chúng tôi yêu nhau thật lòng, chị Cố, sau này nhất định chị sẽ gặp được người mình yêu, xin hãy trả anh ấy lại cho tôi! Không có anh ấy, tôi thật sự không thể sống nổi!”
Nhưng người tôi thích chính là Hứa Gia Thụ.
Nghe thấy lời đề nghị của Tô Duyệt, tôi lập tức từ chối.
Tôi vất vả lắm mới tìm được anh ấy, không muốn dễ dàng buông tay như vậy.
Nghe thấy câu trả lời của tôi, Tô Duyệt lập tức ngất đi.
Hứa Gia Thụ tức giận đẩy ngã tôi, lớn tiếng gọi bác sĩ.
Giấy tờ trong tay tôi rơi lả tả, người đàn ông từ nhỏ tôi đã ngưỡng mộ, giờ đang tức giận chỉ trích tôi.
Sau khi Tô Duyệt tỉnh lại, Hứa Gia Thụ đã cảnh cáo tôi trước mặt cô ấy.
“Người tôi yêu là Tô Duyệt, tôi có thể cưới cô, nhưng không bao giờ yêu cô.”
Lời nói của anh ấy như một con dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim tôi.
Mặc dù bây giờ tôi chỉ là linh hồn, nhưng nhớ lại những chuyện này, vẫn đau đớn khôn nguôi.
Khi còn nhỏ, tôi và Hứa Gia Thụ hay chơi đồ hàng.
Tôi là cô dâu còn anh ấy là chú rể.
Anh ấy hỏi tên tôi.
Tôi lắp bắp không nói thành lời, sốt ruột ấp úng đến nỗi phun nước bọt lên mặt anh.
Hứa Gia Thụ không tức giận, anh ấy lấy khăn giấy ra lau nước miếng dưới cằm tôi.
Sau đó tôi chậm rãi nói tên.
Tôi chỉ có thể nhớ tên mà mẹ hay gọi tôi.
A Nguyệt, A Nguyệt.
Nhưng về sau, anh ấy không nhớ tên tôi.
Anh ấy chỉ gọi tên người phụ nữ khác, A Duyệt.
Năm tôi bảy tuổi, bố mẹ tôi ly hôn, tôi theo mẹ.
Tôi sợ sẽ đột nhiên quên mất anh ấy, quên đi khoảng thời gian này.
Cho nên bắt đầu viết nhật ký.
Nhưng sau đó, vô số lần chuyển nhà, quyển nhật ký không biết lạc mất ở đâu.
Trước khi mẹ tôi qua đời, bà ấy đưa tôi về nhà họ Cố.
Tôi gặp lại Hứa Gia Thụ lần nữa.
Chỉ cần liếc mắt một cái là tôi đã nhận ra anh ấy.
Nhưng hình như anh ấy không nhớ tôi.
Tôi mím môi, cảm thấy rất buồn, nước mắt lưng tròng.
Rõ ràng là anh ấy nói muốn cưới tôi trước.
Rõ ràng là anh ấy nói thích tôi trước, muốn ở bên tôi cả đời.
Nhưng tại sao? Anh ấy đột nhiên lại không thích tôi nữa?
04.
MC của hôn lễ tới nhắc sắp đến giờ.
Nhưng bọn họ vẫn không tìm được tôi.
Sắc mặt Hứa Gia Thụ tối sầm, trước mặt khách khứa ở sảnh, anh ấy đưa ra một quyết định hoang đường.
Anh ấy nói cô dâu bỗng nhiên thấy không khỏe nên ngất xỉu, để Cố Hi Nguyệt thay cô dâu hoàn thành hôn lễ.
“Cô ấy là em gái của Cố Lương Nguyệt, thay cô ấy cũng là hợp lý.”
Khách khứa xì xào bàn tán.
Nước mắt Tô Duyệt không ngừng rơi, Cố Hi Nguyệt phấn khích đội khăn trùm đầu lên.
Bố mẹ kế liên tục xin lỗi, bố mẹ Hứa vênh váo châm chọc.
Chỉ có Hứa Gia Thụ đứng ở góc phòng, ngẩn người nhìn điện thoại.
Tiếng nhạc vang lên, hôn lễ bắt đầu.
Tuyên thệ và trao nhẫn cưới.
Tô Duyệt hồn bay phách lạc đứng một chỗ, vẻ mặt bi thương.
Người trên sân khấu mang nỗi lòng riêng.
Người dưới sân khấu lại vỗ tay không ngớt.
Tôi mơ hồ bay đến trước mặt họ.
Tôi vốn tưởng rằng mình sẽ đau khổ, nhưng khi đưa tay chạm vào ngực.
Chỗ đó hoàn toàn trống rỗng.
Tựa như có gió từ tứ phương thổi tới, luồn vào tim tôi, khiến tôi run run vì lạnh.
Có tiếng thì thầm.
“Chuyện gì thế này? Cô dâu là chị gái hay em gái vậy?”
“Không phải đâu! Thấy người bên đó không? Đó mới là người trong lòng của chú rể!”
Mọi người đều biết đến sự tồn tại của Tô Duyệt.
Dưới sự đồng ý ngầm của Hứa Gia Thụ, cô ấy mượn danh nghĩa bà Hứa rêu rao khắp nơi.
Hứa Gia Thụ biết, nhưng cũng không phản đối.
Anh ấy nói, anh ấy không thể cho Tô Duyệt một danh phận, vậy nên sẽ cho Tô Duyệt tất cả mọi thứ.
Hứa Gia Thụ đem thứ vốn dĩ thuộc về tôi cho người khác.
Trong khoảnh khắc đó, có thứ gì đó trong lòng tôi dần dần biến mất.
Thứ gì đó, tôi cũng không biết.
Chỉ biết là, giờ đã trống rỗng.
Tôi muốn tìm anh ấy nói chuyện rõ ràng, nhưng anh ấy chỉ muốn ở bên Tô Duyệt.
Trong số những lần gặp mặt ít ỏi, Tô Duyệt luôn ở bên cạnh.
Mỗi lần tôi muốn nói chuyện, đều bị Tô Duyệt chặn lại.
Tôi là kẻ ngốc, không bao giờ nắm bắt được cơ hội, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó vuột qua tầm mắt.
Sau khi mẹ tôi qua đời, bố tôi lạnh lùng nhìn mẹ kế và em gái bắt nạt tôi.
Sữa thì hết hạn, thức ăn thì hâm lại từ ba ngày trước.
Và còn cả, tầng hầm tối đen.
Tôi muốn tìm Hứa Gia Thụ, nhưng không nơi nào thấy bóng dáng anh.
Về sau tôi mới biết, khi ấy, anh vẫn luôn ở bên Tô Duyệt.
Tôi bị em gái nhốt dưới tầng hầm, ngã từ cầu thang xuống, trán bị va đập chảy rất nhiều máu.
Bố tôi đi xa, mẹ kế và em gái nói tôi là đồ sao chổi, đuổi tôi ra khỏi nhà.
Cuối cùng, tôi chỉ có thể mang theo cái đầu đầy máu đến mộ mẹ.
Đêm đó, tôi bị mất máu rất nhiều.
Tôi không biết mình có chết hay không, chỉ cảm thấy cơ thể ngày càng lạnh lẽo.
Cuối cùng tôi không chịu được nữa, tựa đầu vào bia mộ của bà ấy, ngủ thiếp đi.
Tỉnh dậy trong bệnh viện.
Người trong nghĩa trang đưa tôi tới bệnh viện, gọi điện cho Hứa Gia Thụ.
Chị y tá đang chuẩn bị thuốc, cẩn thận đắp chăn cho tôi.
“May mà cô tỉnh lại, cô bị thương nặng lắm, sau khi về nhà đừng tiếp xúc với nước đấy.”
Sự dịu dàng đã lâu không có.
Lại đến từ một người xa lạ.
Hứa Gia Thụ dẫn Tô Duyệt bước vào, thấy đầu tôi quấn đầy băng gạc, trong mắt anh hiện lên một tia áy náy.
Anh ấy kéo góc chăn, muốn đắp chăn cho tôi.
Nhưng khi vô tình kéo tay áo tôi lên, anh ấy thấy một sợi dây đỏ cũ kỹ.
Trên đó còn có một hạt đào được khắc họa lem nhem.
Trước khi tôi rời đi, chính Hứa Gia Thụ đã tự tay khắc cho tôi.
“Em đeo nó vào, sau này anh liếc mắt một cái là nhận ra em ngay.”
Nhiều năm như vậy, tôi chưa bao giờ tháo nó ra.
Người đàn ông dừng lại, nắm chặt cổ tay tôi hỏi hạt đào từ đâu ra.
Tôi tưởng anh ấy nhận ra, trong nháy mắt hai mắt đỏ hoe.
Nhưng tôi chưa kịp nói gì, Tô Duyệt đã lao tới.
“Đây chẳng phải là hạt đào của tôi sao? Tôi tìm nó lâu lắm rồi, hóa ra là chị cầm.”
Hai mắt cô ấy đỏ hoe, nhìn hạt đào như báu vật mà mình tìm kiếm bấy lâu nay.
Nhưng rõ ràng nó là của tôi.
Tô Duyệt khóc lóc thảm thương, nói tôi trộm đồ của cô ấy.
Tôi lắc đầu giải thích, nhưng Hứa Gia Thụ không tin.
Anh ấy thô bạo giật lấy hạt đào từ tay tôi, cẩn thận đeo cho Tô Duyệt.
Cây kim ở mu bàn tay tôi bị rơi ra, một dòng máu phụt ra ngoài.
Y tá trước mặt trách Hứa Gia Thụ quá mạnh tay, lại nhẹ nhàng sơ cứu cho tôi lần nữa.
Cổ họng tôi nghẹn lại, không nói nên lời.
Người thân xung quanh tôi coi tôi như cỏ rác, hơi ấm duy nhất lại đến từ người xa lạ.