Editor: Frenalis
Chương 11: Tôi thay bố cô dạy dỗ cô
Tô Tiểu Lạc liếc cô ta một cái, không để ý, ngược lại dì Trương có chút hoảng loạn, bà nhỏ giọng hỏi: "Tiểu La, đây là chuyện gì vậy?"
"Dì Trương, không sao đâu." Tô Tiểu Lạc an ủi.
Ôn Đình nghe thấy tiếng bước chân, lập tức chạy tới giật lấy bát của Tô Tiểu Lạc, đổ hết xuống đất. Cơm canh rơi vãi khắp nơi bừa bộn.
Vẻ mặt Ôn Đình khiêu khích nhìn Tô Tiểu Lạc, không hề sợ hãi.
"Đình Đình, có chuyện gì vậy?" Ôn Dữ là người đến trước.
"Anh, anh xem." Ôn Đình chỉ vào Tô Tiểu Lạc.
Ôn Dữ nhìn thấy mặt Tô Tiểu Lạc cũng giật mình, đây chẳng phải là nghi phạm anh ta vừa thả đi sao? Sao lại xuất hiện ở nhà họ Phó?
Tô Tiểu Lạc đau lòng nhìn thức ăn dưới đất, tức giận nhìn Ôn Đình: "Lãng phí lương thực là đáng xấu hổ, mẹ cô mất rồi, chẳng lẽ bố cô cũng mất luôn rồi sao? Ngay cả phép tắc cơ bản này cũng không dạy cô à?"
Tô Tiểu Lạc vừa nói ra lời này, mọi người đều sững sờ.
Lúc Ôn Đình vừa mới sinh ra, mẹ cô ta bởi vì khó sinh mà qua đời. Sau đó bố Ôn cưới người vợ hiện tại, vẫn luôn giấu kín chuyện này, ngay cả Ôn Đình cũng không biết thân thế của mình.
Sao cô gái nhỏ này lại biết được?
Ôn Dữ vô cùng kinh ngạc. Còn Ôn Đình thì tức giận gào lên: "Mẹ cô mới mất đó! Cả nhà cô mới mất hết đó!"
Tô Tiểu Lạc liếc nhìn Trình Nhã, "hừ" một tiếng: "Vì người nhà cô không dạy, vậy tôi sẽ dạy cho cô một bài học."
Tô Tiểu Lạc bấm tay niệm thần chú. Ôn Đình vốn đang hung dữ, biểu cảm trên mặt trở nên ngây dại, ánh mắt cũng trở nên phiêu tán.
"Lãng phí lương thực là đáng xấu hổ!"
Cô ta lặp đi lặp lại câu này, vẻ mặt ngơ ngẩn đi về phía cơm canh rơi vãi khắp nơi.
"Đình Đình, em sao vậy?" Ôn Dữ đứng gần cô ta nhất, muốn kéo Ôn Đình lại nhưng không ngờ Ôn Đình sức lực rất lớn, đẩy anh ta ngã sang một bên.
Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis
Phó Thiếu Đình và Đường Tiểu Thiên tiến lên muốn ngăn cản Ôn Đình, miễn cưỡng kéo được cô ta lại.
"Cô đã làm gì cô ấy?" Phó Thiếu Đình nhìn Tô Tiểu Lạc.
"Dạy cô ta làm người!" Tô Tiểu Lạc nhếch môi cười ranh mãnh, "Tôi khuyên hai người nên thả cô ta ra, nếu không hai tay cô ta sẽ không giữ được."
Lúc này Phó Thiếu Đình mới phát hiện mặt Ôn Đình đỏ bừng, hai tay cũng đang dùng sức, như bị trúng tà vậy. Anh và Đường Tiểu Thiên nhìn nhau, chỉ có thể thả người ra trước.
Ôn Đình mất kiểm soát, như một con chó nằm rạp xuống đất, từng chút từng chút ăn sạch thức ăn dưới đất.
"Đáng ghét!" Ôn Dữ nhìn thấy em gái mình bị làm nhục như vậy, xông tới muốn khống chế Tô Tiểu Lạc.
Tô Tiểu Lạc niệm thần chú, Ôn Dữ đứng im tại chỗ, như không thể điều khiển được mà run rẩy toàn thân.
Phó Thiếu Đình và Đường Tiểu Thiên cũng hành động, Tô Tiểu Lạc rất dễ dàng khống chế được Đường Tiểu Thiên, nhưng cô phát hiện pháp thuật của mình không có tác dụng với Phó Thiếu Đình.
Phó Thiếu Đình áp sát, Tô Tiểu Lạc lần đầu tiên hối hận vì đã không chăm chỉ học võ trên núi. Tuy cô biết chút võ nghệ, nhưng những thứ này căn bản không đủ để chống lại Phó Thiếu Đình.
Rất nhanh cô đã thua trận, hai tay bị khóa ra sau lưng.
"Nhanh thả bọn họ ra." Phó Thiếu Đình hơi dùng sức siết chặt cánh tay cô.
"Đau!" Tô Tiểu Lạc từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên chịu thiệt, nước mắt lưng tròng. "Anh thả tôi ra, tôi mới giải cho bọn họ."
"Cô đừng giở trò!" Phó Thiếu Đình dùng sức đẩy cô về phía trước.
Tô Tiểu Lạc vừa được thả ra, lập tức niệm thần chú đánh vào mi tâm của Đường Tiểu Thiên và Ôn Dữ. Cơ thể hai người run lên, sau đó lại trực tiếp xông lên đánh Phó Thiếu Đình.
Tô Tiểu Lạc ngồi trên ghế, bưng tách trà lên nhấp một ngụm, vỗ tay khen ngợi: "Đánh hay lắm!"
Đường Tiểu Thiên và Ôn Dữ cũng là người luyện võ, hai người đánh một người, Phó Thiếu Đình cũng không dễ chống đỡ. Ban đầu anh còn nương tay, dần dần cũng chỉ có thể ra tay thật.
Tô Tiểu Lạc xem đến hoa cả mắt, liên tục khen hay.
Cuối cùng Phó Thiếu Đình đánh ngất xỉu Đường Tiểu Thiên và Ôn Dữ, mới kết thúc trận đấu.
Tô Tiểu Lạc không ngờ Phó Thiếu Đình lại lợi hại như vậy, lúc này mới cảm thấy hơi sợ hãi, cô bị anh từng bước ép sát, vẻ mặt vô tội: "Tôi sẽ hợp tác điều tra với anh, anh không được đánh tôi, nếu không chính là bức cung."
Ánh mắt Phó Thiếu Đình âm trầm, đôi mắt lanh lợi của cô gái lóe lên tia xảo quyệt, nhưng lại cố tình giả vờ đáng thương.
Anh vốn không tin chuyện ma quỷ, nhưng những chuyện gặp phải hôm nay thật sự khiến anh có chút không hiểu nổi, anh nhớ lại những điều mắt thấy tai nghe trong quân đội, không khỏi hỏi: "Thứ cô dùng gọi là thôi miên thuật à?"
"Anh nói gì thì là đó." Tô Tiểu Lạc không thèm giải thích với anh.
Lúc này Ôn Đình cũng tỉnh táo lại, phát hiện mình lại ăn đồ bẩn dưới đất, không ngừng nôn ọe.
Trong nháy mắt nhà bếp tràn ngập mùi hôi thối.
"Ôi trời, mùi gì vậy?" Tô Tiểu Lạc quạt quạt mũi, vẻ mặt ghét bỏ, "Không phải muốn đến đồn cảnh sát sao, nhanh lên, ở đây không thể ở được nữa."
"Tôi, tôi phải giết cô!" Ôn Đình gào thét điên cuồng.
"Giết người là phạm pháp đấy, đồng chí Ôn Dữ, anh phải dạy dỗ em gái cho tốt." Tô Tiểu Lạc nói với vẻ khiêu khích.
Ôn Đình bị kích thích muốn xông tới, kết quả trượt chân, cả người ngã nhào vào đống nôn kia.
"Á!"
Tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp đại viện nhà họ Phó.
"Bảo Trân, cô bảo mẫu này thật sự hơi quá đáng." Trình Nhã thấy không đành lòng, con gái nhà ai mà chẳng thích làm đẹp, bị biến thành bộ dạng bẩn thỉu thế này, trong lòng chắc chắn rất khó chịu.
Huống chi Ôn Đình là đứa trẻ bọn họ nhìn lớn lên, đương nhiên sẽ bênh vực Ôn Đình.
"Thiếu Đình, cô bảo mẫu này là nghi phạm gì vậy? Sao lại ở nhà chúng ta?" Trịnh Bảo Trân nghi ngờ hỏi.
"Cô ấy đến thay dì Hoàng." Phó Nhiễm giải thích.
"Dì Trình, con không muốn sống nữa." Ôn Đình ôm chân Trình Nhã khóc lóc thảm thiết, chuyện này mà truyền ra ngoài, cô ta còn mặt mũi nào mà sống nữa?
Ánh mắt Tô Tiểu Lạc dừng trên người Trình Nhã, âm thầm mong đợi bà nói gì đó.
"Vì là nghi phạm, vậy thì đưa đến đồn cảnh sát đi!" Trình Nhã mở miệng, "Nhiễm Nhiễm, nhanh đưa Đình Đình đi tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ."
Khóe miệng Tô Tiểu Lạc nhếch lên đầy ẩn ý, cô đang mong đợi điều gì chứ?
"Thiếu Đình, con đi theo xem rốt cuộc là chuyện gì." Trịnh Bảo Trân dặn dò.
"Anh Thiếu Đình, anh cẩn thận một chút." Tô Vãn gọi Phó Thiếu Đình lại, quan tâm một cách tế nhị.
Phó Thiếu Đình gật đầu, áp giải Tô Tiểu Lạc lên xe.
Ôn Dữ lái xe, Tô Tiểu Lạc bị kẹp giữa Phó Thiếu Đình và Đường Tiểu Thiên.
"Anh Thiếu Đình, anh có thể dịch sang bên kia một chút được không, hơi chật." Tô Tiểu Lạc bắt chước giọng Tô Vãn, hỏi với giọng điệu nũng nịu.
Giọng nói của cô gái vốn đã mềm mại, cộng thêm giọng điệu cố ý này, như móng vuốt mèo cào vào lòng người, khiến tất cả mọi người trên xe đều không bình tĩnh được.
Đường Tiểu Thiên bất đắc dĩ nói: "Cô có thể nói chuyện bình thường một chút không?"
Tô Tiểu Lạc nhún vai, giải thích: "Tôi cứ tưởng con gái thành phố các anh đều nói chuyện như vậy."
Phó Thiếu Đình theo bản năng dịch sang một bên, lạnh lùng nói: "Nhạt nhẽo."
Ôn Dữ nghe thấy động tĩnh phía sau, ánh mắt nhìn về phía xa, sao cô biết mẹ của hai anh em họ đã mất?
Truyện được post cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis .
----------------------------------------
Editor: Frenalis
Chương 12: Đánh cược với anh
Đến đồn cảnh sát, Ôn Dữ nhận được thông báo có vụ án diệt môn nghiêm trọng xảy ra. Cảnh sát không đủ nhân lực, Ôn Dữ chỉ có thể để Phó Thiếu Đình và Đường Tiểu Thiên đợi ở đồn, còn mình thì cùng đồng nghiệp đến hiện trường vụ án.
Tô Tiểu Lạc bị nhốt lại, cô cũng không bực bội, cởi áo khoác ra trải lên ghế, nằm nhắm mắt dưỡng thần.
Đường Tiểu Thiên ở ngoài cười nói: "Cô còn ngủ được sao?"
Tô Tiểu Lạc liếc nhìn đồng hồ treo tường: "Đừng làm phiền tôi ngủ, tôi còn có thể ngủ sáu tiếng nữa."
"Sáu tiếng? Không cần đâu, Ôn Dữ làm việc rất hiệu quả, hai tiếng nữa chắc là sẽ quay lại." Đường Tiểu Thiên rất hiểu Ôn Dữ.
Tô Tiểu Lạc ngáp một cái, không để ý đến anh ấy.
Đường Tiểu Thiên thấy cô thật sự ngủ thiếp đi, không khỏi mỉm cười, quay trở lại chỗ ngồi trừng mắt nhìn Phó Thiếu Đình.
Chờ đợi này, vậy mà thật sự đã chờ sáu tiếng.
Đường Tiểu Thiên và Phó Thiếu Đình ngồi trên ghế, buồn ngủ díu mắt.
Ôn Dữ và đồng nghiệp kéo lê thân thể mệt mỏi trở về, sắc mặt mấy người đều tái nhợt, vẻ mặt nghiêm trọng.
"Ôn Dữ, vụ án gì vậy? Làm lâu như vậy?" Đường Tiểu Thiên tò mò hỏi.
Sắc mặt Ôn Dữ trầm xuống, nhớ lại cảnh tượng vừa nhìn thấy, thật sự không nhịn được lại chạy ra ngoài.
Tô Tiểu Lạc ngáp một cái, ngồi dậy khỏi ghế. Cô liếc nhìn vị trí Ôn Dữ vừa đứng, có ba cái bóng đẫm máu, chết ba người sao?
Phó Thiếu Đình theo bản năng nhìn đồng hồ. Không nhiều không ít, đúng là sáu tiếng!
Sao cô lại biết được? Chỉ là trùng hợp thôi sao?
Đường Tiểu Thiên cũng chú ý đến, anh ấy trực tiếp đi tới hỏi: "Sao cô biết Ôn Dữ bọn họ cần sáu tiếng?"
"Anh muốn biết à?" Tô Tiểu Lạc cười híp mắt.
Đường Tiểu Thiên gật đầu, anh ấy rất tò mò về Tô Tiểu Lạc. Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis
"Tôi biết xem tướng số, chuyện này có gì lạ đâu?" Tô Tiểu Lạc duỗi người, thản nhiên nói, "Tôi giúp các anh phá án, các anh không những không thưởng cho tôi, còn bắt tôi lại. Trình độ học vấn của tôi thấp, có một câu thành ngữ là gì nhỉ? Chó cắn Lã Động Tân..."
"Không biết điều." Đường Tiểu Thiên tiếp lời cô, nói xong mới nhận ra mình đã trúng kế Tô Tiểu Lạc.
"Đây là câu tục ngữ, không phải thành ngữ." Phó Thiếu Đình liếc Đường Tiểu Thiên một cái, ánh mắt chuyển sang Tô Tiểu Lạc. "Nếu thật sự biết xem tướng số, sao cô không tính được mình sẽ đến đây?"
Tô Tiểu Lạc nghẹn lời, biết xem tướng số nhưng không thể tính cho mình, kể cả người đàn ông đáng ghét trước mặt này cô cũng không nhìn thấu.
Cô đến trước lan can nói: "Tuy tôi không tính được cho mình, nhưng tôi biết anh trai anh chưa chết, ưm!"
Phó Thiếu Đình nhanh như chớp nắm lấy cổ Tô Tiểu Lạc, lạnh lùng nói: "Tôi không quan tâm cô lừa đảo như thế nào, nhưng đừng lấy người nhà tôi ra đùa giỡn!"
"Khụ!" Mặt Tô Tiểu Lạc đỏ bừng, khó thở, mà pháp thuật của cô lại không có tác dụng với Phó Thiếu Đình, cô chỉ có thể nắm lấy cổ tay anh cố gắng vùng vẫy.
"Thiếu Đình, cậu thả cô ấy ra, cô ấy sắp không thở được rồi." Đường Tiểu Thiên đến giúp đỡ, Phó Thiếu Đình mới buông tay. Tô Tiểu Lạc ho một hồi lâu mới khá hơn một chút.
Cô tức giận trừng mắt nhìn Phó Thiếu Đình, lùi ra xa lan can một đoạn nói: "Thật là chó cắn Lã Động Tân, không biết điều."
"Cô đừng chọc giận anh ấy nữa." Đường Tiểu Thiên vội vàng ngăn cản.
"Ai thèm để ý đến anh ta chứ." Tô Tiểu Lạc tức giận.
Ôn Dữ đi vào, uể oải ngồi xuống ghế, nhớ lại cảnh tượng thảm khốc vừa nhìn thấy không khỏi nhắm mắt lại.
Vụ án lần này rất kỳ lạ, một nhà bốn người, ba người bị hại. Bố chồng, con trai, con dâu đều bị giết. Pháp y kiểm tra, trong thi thể đều phát hiện chất lỏng không xác định.
Nói cách khác, ba người này trước khi chết đều bị xâm hại.
Vụ án này chỗ nào cũng toát lên vẻ kỳ quái.
Hiện trường vụ án ngoài dấu chân, dấu vân tay của người nhà họ ra, không có dấu vết của người khác.
Có thể gọi là tội phạm hoàn hảo.
"Làm cảnh sát nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tôi gặp phải vụ án kiểu này, thật sự là gặp ma rồi." Lão Trương làm cảnh sát mười năm, lần đầu tiên gặp phải vụ án hóc búa như vậy. "Xem ra lại sắp trở thành vụ án treo rồi."
Mấy năm trước tích tụ không ít vụ án cũ, cho dù có một số chứng cứ, nhưng điều kiện kỹ thuật có hạn cũng trở thành vụ án treo.
Mấy năm nay nghiêm trị tội phạm, tỷ lệ phạm tội giảm xuống, vụ án diệt môn này là vụ án nghiêm trọng nhất mà bọn họ tiếp xúc.
"Không phải còn một người sống sót sao?" Đường Tiểu Thiên hỏi.
"Cô ấy ra ngoài mua thức ăn nên tránh được thảm họa lần này, cũng không phải là nhân chứng, vô dụng." Ôn Dữ bất đắc dĩ nói, "Cô ấy là tái giá, cũng không quen thuộc với các mối quan hệ của gia đình này."
Đường Tiểu Thiên gãi đầu cũng thấy khó xử, ánh mắt anh ấy dừng trên người Tô Tiểu Lạc. Trên tàu hỏa, vụ án mang theo đầu người, chính là cô cung cấp manh mối.
"Tiểu La, cô giúp đỡ anh em tôi một chút đi. Lần này nếu anh ấy không phá được vụ án này, ở nhà chắc chắn sẽ khó sống."
Địa vị của Ôn Dữ ở nhà đã không còn như trước, Ôn Viễn, em trai cùng cha khác mẹ của Ôn Dữ, bây giờ đã thi đậu phi công, anh ta càng không có tiếng nói ở nhà họ Ôn.
"Chuyện đó thì liên quan gì đến tôi?" Tô Tiểu Lạc nhướng mày.
"Đường Tiểu Thiên, cậu học hành đến đâu rồi?" Phó Thiếu Đình cau mày, "Cô ta chỉ là mèo mù vớ cá rán, cậu cũng tin sao?"
Thật ra Đường Tiểu Thiên vẫn luôn không hiểu Tô Tiểu Lạc phá được vụ án đó như thế nào, cứ như tận mắt nhìn thấy vậy.
Nhưng làm sao anh ấy có thể nói với người anh em tốt này rằng...
Anh ấy tin...
"Được, nếu tôi phá được vụ án này, anh nói sao?" Tô Tiểu Lạc nhìn không được bộ dạng cao ngạo lạnh lùng kia của anh, nhất định phải dạy cho anh một bài học.
"Nếu cô phá được vụ án này?" Phó Thiếu Đình cười nhạo, "Chỉ bằng cô?"
Tô Tiểu Lạc tức đến nghiến răng, lần đầu tiên trong đời bị người ta chọc tức đến vậy. Mà lại không làm gì được anh, cục tức này cô đành phải nuốt xuống trước.
"Nếu cô có thể phá án, tôi mời cô ăn hết đồ ăn ngon ở Vệ Thành." Đường Tiểu Thiên cười nói.
"Tôi không cần anh mời." Tô Tiểu Lạc hừ một tiếng, chỉ vào Phó Thiếu Đình, "Tôi muốn anh ta mời, không những anh ta phải mời, mà còn phải xách túi làm đàn em cho tôi."
"Nói khoác không biết ngượng." Vẻ mặt Phó Thiếu Đình khinh thường.
"Hừ, không dám thì nói là không dám, ở đây giả vờ cái gì?" Tô Tiểu Lạc bĩu môi.
"Thiếu Đình, anh giúp Ôn Dữ một chút đi, đừng nói nữa." Đường Tiểu Thiên kéo Phó Thiếu Đình, "Anh chịu thiệt một chút đi, dù sao anh cũng không tin cô ấy có thể phá án, cứ đồng ý đi."
Phó Thiếu Đình hơi cau mày, gật đầu nói: "Được, chỉ cần cô phá án, cô muốn sao cũng được."
Tô Tiểu Lạc nhướng mày: "Tôi cũng không chiếm tiện nghi của anh, nếu tôi không phá được, cũng mặc anh xử lý."
"Nếu cô không phá được, sau này không được phép lừa đảo nữa." Phó Thiếu Đình lạnh lùng nói.
"Anh mới lừa đảo." Tô Tiểu Lạc tức đến giậm chân, bực bội nói, "Còn không mau thả tôi ra."
Ôn Dữ thả Tô Tiểu Lạc ra, Tô Tiểu Lạc ngồi vào bàn, đòi giấy bút: "Bảo những người khác ra ngoài hết đi."
Ôn Dữ bảo những người khác về nhà nghỉ ngơi trước, chẳng mấy chốc văn phòng rộng lớn chỉ còn lại bốn người bọn họ.
Tô Tiểu Lạc chắp hai tay lại, miệng lẩm bẩm.
"Giả vờ giả vịt." Phó Thiếu Đình cau mày, không hiểu sao Đường Tiểu Thiên lại tin cô.
"Câm miệng, còn muốn phá án nữa không?" Tô Tiểu Lạc nhướng mày quát.
"Cô!"
"Thiếu Đình, anh bớt nói vài câu đi." Đường Tiểu Thiên vội vàng kéo Phó Thiếu Đình lại, cười nói, "Cô cứ tiếp tục, tiếp tục đi."
Truyện được post cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis .