Thấy anh ta có vẻ mệt mỏi nên Tống Vũ Sênh liền lấy ra một túi kẹo tăng lực từ trong không gian, “Nếu mệt có thể ăn thử cái này, nó sẽ giúp anh tỉnh táo và cũng tốt cho co thể” Đàm Tuấn gật đầu nhận lấy, nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn nhé.” “Vậy tôi đi trước đây, anh nhớ phải chú ý sức khỏe.” Dặn dò vài câu xong Tống Vũ Sênh định rời đi ngay, nhưng trông anh ấy ta thực sự rất mệt mỏi nên cô lại bổ sung một câu: “Dị năng giả thì cũng là người, cho dù thể lực có tăng lên thì anh cũng nên chú ý nghỉ ngơi nữa.” Đàm Tuấn gật đầu, đôi mắt đầy những tia máu đỏ, sự mệt mỏi và nhiệt huyết đan xen hiện lên trong mắt anh ta, khiến cho khuôn mặt vốn bình thường của anh ta đột nhiên lại quyến rũ lạ thường, kiểu “bình tĩnh điên rồ” như như của Thẩm Trạch An.
Từ khi dị năng trí lực của anh ta thăng cấp, anh ta đã ngày càng khác với Đàm Tuấn mà Tống Vũ Sênh từng biết.
“Cô có biết Camille không?” Đàm Tuấn đột nhiên chuyển chủ đề.
Tống Vũ Sênh lắc đầu, nói: “Tôi không biết.”
Đàm Tuấn vốn không để ý việc cô có biết hay không, anh ta chỉ đang cảm thấy rất mông lung nên muốn tìm ai đó để nói chuyện.
Nếu như bàn về khoa học và nghiên cứu thì tìm đại một trợ lý làm việc ở phòng thực nghiệm cũng hiểu biết hơn Tống Vũ Sênh nhiều, nhưng nếu anh ta thật sự muốn tìm ai đó để tâm sự thì chỉ mình Tống Vũ Sênh mới hiểu được anh ta.
Nhưng dù vậy, anh ta cũng không định nói cho Tống Vũ Sênh biết sự thật mà thay vào đó lại nói về một vấn đề tưởng chừng như không liên quan.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play