Anh ta có thể chết, thậm chí có thể quỳ xuống cầu xin bọn họ ban cho cái chết, nhưng con gái anh ta thì không, con gái của anh ta phải sống.
Mã Chấn Hưng phát ra một tiếng thút thít như đã thú từ trong cổ họng, nhưng người đàn ông thẳng thắn cương nghị đã chảy nước mắt giàn giụa, anh ta mo hồ cầu xin, nhãn cầu đỏ bừng vì đau đớn dán chặt vào tay người phụ nữ mặc đồ đỏ.
Hồng Anh thương hại vuốt ve khuôn mặt cô gái trên giường bệnh, sau đó nghiêng đầu sang người đàn ông phía sau, nói: "Thật đáng yêu.
Sẽ thật tuyệt nếu chúng ta có thể có một đứa con." Cô ta không đợi người đàn ông trả lời, mà nhìn về phía Mã Chấn Hưng đang nằm trên mặt đất, Hồng Anh khẽ mỉm cười nói: “Tần trước tôi vội quá, không kịp nhìn kỹ hơn, giờ tôi mới nhận ra con gái anh giống vợ anh quá, chẳng trách anh thích cô bé đến vậy, nhưng tiếc là anh không giữ được vợ, bây giờ ngay cả con cũng không giữ được.
Dưới hoàng tuyền, ba người các người lại có thể là một gia đình, tôi có thể đưa các người đoàn tụ, cũng coi như là tôi không để các người phụ lòng." Cô ta rất tự tin vào sương mù của mình, đồng thời cô ta cũng biết rất rõ Mã Chấn Hưng luôn là kẻ cô độc, không có ai đến giúp đõ cho anh ta, nên động tác cô ta chậm lại, cố ý muốn tra tấn anh ta.
Cô ta bóp cổ cô gái, rồi từ từ buông tay khi cô gái sắp chết vì thiếu oxy, sau khi cho Mã Chấn Hưng một tia hy vọng, thì lại bóp cổ.
Sắc mặt cô bé dần trở nên tái nhợt, thân thể vốn đã yếu ớt không thể chịu đựng được sự tra tấn liên tục, sắp tắt thở...

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play