Tống Vũ Sênh hông hỏi nhiêu, định đi về rồi hỏi Cố Niệm Vân.
Cô gật đầu với Phùng Kiến Quốc, biết nghe lời anh ấy: "Nếu anh không ngại, tôi sẽ gọi anh là anh Phùng.” Ngay sau đó cô nhìn về phía Khuong Đường vẫn khom lưng với cô, nói: "Nếu anh Phùng đã nói chúng ta là người một nhà, vậy không biết tôi có thể mang mấy người trong nhà anh Khương đi hay không?" Phùng Kiến Quốc nhíu mày nhìn về phía Khương Đường, nói: "Đồ chó, đang hỏi cậu đấy.” “Tùy cô Tống xử trí” Khương Đường cao giọng đáp lời.
Bởi vì nhìn chằm chằm vào Khương Đường, lúc này cô thấy rõ ràng, vào lúc Khương Đường nghe được Phùng Kiến Quốc nói chuyện với anh ta người run hai cái.
Phản ứng này không giống như sợ hãi với thực lực của Phùng Kiến Quốc, ngược lại giống như sau khi chịu tra tấn lâu dài đã để lại bóng ma tâm lý, cho nên vào lúc mới nghe thấy tiếng anh ta đã bắt đầu theo bản năng run rẩy.
Phùng Kiến Quốc lớn tuổi hơn, cũng có tư lịch sâu hơn cô, cô không cảm thấy mình lén nhìn trộm có thể tránh được ánh mắt của Phùng Kiến Quốc, cho nên cô cũng theo bổn phận không nhìn loạn, sau khi nghe được câu trả lời thu hồi ánh mắt đánh giá.
“Vậy cảm ơn anh Phùng, cảm ơn anh Khương.” Tống Vũ Sênh cố hết sức để làm cho nụ cười của mình lộ vẻ chân thành: “Người nọ tôi dẫn đi, sau này nếu có điều nào giúp được, anh Phùng anh cứ liên lạc với tôi.”
Phùng Kiến Quốc luôn miệng nói: "Được được được, có những lời này của cô Tống, giao tình giữa bạn bè chúng ta càng sâu. Chuyện khác tôi không dám đảm bảo, nhưng chỉ cần Lão Phùng tôi còn ở căn cứ Tây Nam một ngày, cô Tống em chính là khách quý của căn cứ Tây Nam, tìm em gây phiền phức, chính là muốn Lão Phùng tôi không vui."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play