Phùng Nhuệ nhất thời nghẹn lời, anh ấy im lặng một lúc lâu sau mới nói: "Tiểu Tống, những lời khác tôi không nói nữa, tôi chỉ muốn thay mặt cho tất cả thành viên trong căn cứ nói với cô một tiếng cảm ơn." Phùng Nhuệ lui về sau một bước, cúi đầu thật sâu với Tống Vũ Sênh.
Tống Vũ Sênh vội vàng đỡ anh ấy đậy.
Tuy rằng trong mắt Phùng Nhuệ, cô đã cống hiến rất lớón cho toàn bộ căn cứ, nhưng cho dù là lương thục hay là tỉnh hạch, đối với cô đều là những thứ vô dụng.
So với những người lính phải mạo hiểm mạng sống lao ra tiền tuyến chiến đấu với xác sống mỗi ngày, sự cống hiến của cô gần như có thể bỏ qua không tính.
Con người từ khi bắt đầu có ghi chép lịch sử đã sống theo kiểu tập thể, mỗi người đều là một con ốc vít, hoàn thành nhiệm vụ của mình mới có thể góp thêm sức mạnh cho xã hội loài người, chỉ khi xã hội phát triển chung, cuộc sống của mỗi cá nhân mới ngày càng tốt hon.
Cô đã cống hiến cho căn cứ, nhưng mục đích cuối cùng cũng là hy vọng sau khi căn cứ lớn mạnh sẽ nâng cao điều kiện sống của bản thân.
Tống Vũ Sênh cáo từ trong lời cảm ơn liên tục của Phùng Nhuệ, lúc rời đi còn tiện tay đóng cửa lại giúp anh ấy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT