Editor: Frenalis
Chương 9: Làm chú rể của cô út thì được đấy!
Lục Huấn hôm đó về nhà nghe Lục Kim Xảo và Lục Hân nói rất nhiều, anh cũng nghe lọt tai một chút.
Hôm nay anh dậy từ sáng sớm, lái xe đến một vườn cây ăn quả do hộ gia đình trồng, hái hai giỏ nho và dâu tây, rồi lấy thêm một hộp hải sâm và một hộp nhân sâm do người ta tặng để trong xe.
Tám giờ, anh lái xe đến cổng nhà máy sợi, ăn sáng qua loa ở quán ăn sáng ngoài cổng.
Tám giờ hai mươi, anh quay lại xe, nhìn đồng hồ rồi gọi điện thoại đến nhà họ Lê, người nghe máy là Lê Hà Dương, hỏi anh tìm ai, lúc đó anh hơi ngập ngừng, do dự không biết nên nói thẳng tên Lê Tinh, hay là tên Lê Vạn Sơn, cuối cùng Lê Tinh đã thốt ra khỏi miệng.
Lê Hà Dương là người lanh lợi, đảo mắt một cái đã đoán ra là Lục Huấn, cậu cũng không hỏi ý kiến người nhà, trực tiếp nói: "À, chú là Lục Huấn phải không? Cô út vẫn chưa chuẩn bị xong, chú đến cửa đợi đi." Rồi cúp máy.
Lục Huấn gọi điện thoại là có ý đến nhà bái phỏng, chỉ là trước đó anh chưa nói chuyện này với Lê Tinh, lại là sáng sớm, đến nhà đột ngột quá đường đột, lời Lê Hà Dương nói đúng ý anh, cúp máy xong, anh lái xe vào khu tập thể.
"Lục Huấn?" Cửa vừa mở, Lục Huấn đã nghe thấy một âm thanh tò mò hỏi.
"Đúng vậy, là tôi." Lục Huấn bỏ tay xuống, mỉm cười trả lời, anh nhìn Lê Hà Dương thấp hơn mình một cái đầu, mái tóc xoăn xù, do dự một chút rồi hỏi: "Cậu là?"
"Cháu trai của Lê Tinh Tinh." Lê Hà Dương nhìn chằm chằm vào mặt Lục Huấn, đáp gọn lỏn, nghiêng người nhường đường nhưng ánh mắt vẫn không ngừng quan sát Lục Huấn.
Lục Huấn coi như không thấy, anh mỉm cười chào hỏi Lê Hà Dương, rồi xách đồ đi vào sân.
Lúc này, người nhà họ Lê đã ra ngoài hết, Lê Tinh đang dắt Thiên Tứ cũng ở trong đó. Cô là người cuối cùng trong nhà biết chuyện Lục Huấn sẽ đến, lại là người trong cuộc, quá đường đột, trong nhà lại có nhiều người như vậy, cô không khỏi thấy hơi lúng túng, nhưng trong trường hợp này chỉ có cô lên tiếng chào hỏi trước là thích hợp nhất, cô siết chặt tay đang xách túi, hắng giọng, mỉm cười chào anh:
"Anh đến rồi à?"
Lê Tinh vừa lên tiếng, Lục Huấn đã nhìn cô.
Đại gia đình nhà họ Lê đứng thành một hàng dưới mái hiên, bất kể già trẻ trai gái đều để tóc xoăn, cảnh tượng thật ấn tượng, nhưng Lê Tinh trắng trẻo, xinh đẹp vẫn là người nổi bật nhất.
"Ừ, tôi đến rồi." Lục Huấn khẽ hắng giọng đáp lời cô, rồi nhìn sang Lê Vạn Sơn bên cạnh, chào hỏi: "Bác Lê, con đến đường đột quá, đây là chút hoa quả ông nội con hái ở vườn cây ăn quả hôm qua ạ."
Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis
"Ông cụ Lục này cũng thật là, đến thì đến, mang theo đồ làm gì, nhà chúng tôi không câu nệ những thứ này."
Lê Vạn Sơn liếc nhìn hai giỏ nho và dâu tây còn đọng sương trên tay Lục Huấn, ông mỉm cười nói về ông cụ Lục như không có chuyện gì xảy ra, rồi gọi Lê Hà Dương: "Hà Dương, ra xách đồ giúp chú Lục."
Lê Hà Dương lúc nãy tự ý gọi Lục Huấn đến nhà, đã bị ông nội, bố và chú Hai mắng một trận, lúc này không dám làm ra vẻ gì nữa, nghe thấy ông nội gọi, bèn thẳng lưng lập tức chạy đến chỗ Lục Huấn đưa tay ra nhận đồ: "Đưa cho con."
"Cẩn thận, hơi nặng đấy." Lục Huấn nói, đưa đồ cho cậu.
Lê Vạn Sơn đợi Lục Huấn buông tay, giới thiệu sơ qua người nhà với anh, chào hỏi lẫn nhau rồi hỏi anh: "Con ăn sáng chưa?"
"Con ăn sáng rồi mới đến ạ."
"Ăn sáng rồi à, Tinh Tinh cũng chuẩn bị xong rồi, trời nóng, hôm nay không mời con vào nhà uống trà ngồi chơi nữa, hai đứa đi sớm đi, nóng quá thì đừng đi dạo ngoài trời." Lê Vạn Sơn ôn hoà nói.
"Bác yên tâm, con sẽ chú ý không đưa Tinh Tinh đến chỗ nắng đâu ạ." Lục Huấn dừng lại một chút rồi gọi tên thân mật của cô, ánh mắt nhìn cô dịu dàng và trìu mến.
Lê Tinh nhìn anh, cô mím môi, buông tay Thiên Tứ đi đến bên cạnh anh, quay đầu nhìn người nhà đang đứng dưới mái hiên, hơi ngại ngùng nói với họ: "Vậy mẹ, bố, anh trai chị dâu, con đi nhé."
"Ừ, đi đi." Thẩm Phương Quỳnh mỉm cười trả lời, suy nghĩ một chút lại dặn dò: "Nếu về muộn thì gọi điện thoại về nhà nhé."
"Vâng ạ, con biết rồi." Lê Tinh ngoan ngoãn đáp, nhìn Lục Huấn, "Chúng ta đi thôi."
"Bác gái, bác trai, chúng con đi trước, lát nữa con sẽ đưa Tinh Tinh về, hai bác đừng lo lắng."
Lục Huấn cười nói với Lê Vạn Sơn và Thẩm Phương Quỳnh, rồi gật đầu chào tạm biệt những người khác trong nhà họ Lê, cùng Lê Tinh ra khỏi nhà.
Hai người một trước một sau ra khỏi cổng, một người dáng người thướt tha, một người cao ráo vạm vỡ, trông rất đẹp đôi, như cảnh phim từ từ mở ra.
"Nếu người đàn ông này làm dượng rể của con thì con đồng ý, con thấy chú ấy còn cao hơn chú Quý Lâm, còn giỏi hơn." Thiên Tứ nhìn cảnh tượng này, ra vẻ người lớn nói.
Lời nói ngây thơ của đứa trẻ khiến mọi người bật cười.
"Chú ấy cao thì là giỏi rồi à? Con còn nhỏ như vậy biết gì mà nói." Hà Lệ Quyên đang đứng cạnh Thiên Tứ, chị ấy đưa tay véo má cậu bé, liếc mắt thấy hai giỏ hoa quả trên tay Lê Hà Dương, mắt chị ấy lại lộ ra ý cười cùng vẻ hài lòng: "Nhưng cậu ấy chắc chắn có ý với Tinh Tinh nhà mình, hai giỏ hoa quả này nhìn là biết mới hái, cậu ấy cũng không khoe khoang, cũng được đấy."
"Ừ, em thấy cậu ấy vừa vào cửa đã tìm cô út rồi, nhìn cũng xứng đôi với cô út." Thường Khánh Mỹ ở bên cạnh phụ họa, rồi nhìn mẹ chồng Thẩm Phương Quỳnh: "Mẹ, mẹ thấy sao ạ?"
Thẩm Phương Quỳnh chỉ quan tâm đến việc con gái có thích hay không, nghe thấy mọi người hỏi, bà mỉm cười: "Cũng tạm được, cụ thể thế nào còn phải xem ý Tinh Tinh."
Lê Chí Quân và Lê Chí Quốc thì nhíu mày. Mấy hôm nay, hai anh em đã khẩn trương huy động mọi mối quan hệ, nhờ người khắp nơi tìm hiểu về Lục Huấn.
Nhà họ Lê có quan hệ rộng ở Ninh Thành. Những năm 70, Lê Chí Quân từng quản lý chợ đen một thời gian, sau này chợ đen không còn nữa nên anh ấy cũng không làm ăn nữa, thành thật quay về nhà máy điện làm việc, nhưng muốn điều tra một người vẫn rất dễ dàng.
Chỉ trong vài ngày, họ đã điều tra rõ ràng về người đàn ông đó, thông tin thu thập được hầu hết đều tích cực.
Còn trẻ tuổi mà đã có sự nghiệp riêng, bên cạnh có nhiều người tài giỏi và có địa vị, làm việc quyết đoán, có thủ đoạn, có tầm nhìn xa trông rộng, không có thói quen xấu nào, không đánh bạc, không ra vào vũ trường quán bar, cũng không có bất kỳ tin đồn nào liên quan đến phụ nữ, ngoại trừ việc là con nuôi, những mặt khác không có gì đáng chê trách.
Hôm nay gặp mặt, chỉ nghe vài câu nói chuyện, Lê Chí Quốc và Lê Chí Quân đã nhìn ra người này không phải là người tầm thường. Nhưng càng như vậy, họ càng không yên tâm, người như vậy, không phải ai cũng kiểm soát được, nếu cậu ta thật lòng thì không sao, nếu không thật lòng, hoặc một ngày nào đó thay lòng đổi dạ muốn rút lui, thì chắc chắn sẽ là tổn thương và đả kích chí mạng đối với phụ nữ.
"Người này tâm tư khó đoán, không phải là người đơn giản, em gái đơn thuần, chưa chắc đã kiểm soát được." Lê Chí Quân im lặng một lúc rồi lên tiếng.
Lê Chí Quốc cũng có cùng quan điểm với em trai: "Em gái yêu đương thì được, nhưng phải xem xét kỹ càng."
Lê Vạn Sơn lạnh lùng liếc nhìn họ: "Tìm cho em gái các con một người đàn ông nhu nhược, không làm nên trò trống gì thì các con mới hài lòng à? Tâm tư không sâu sắc thì làm sao gánh vác được trọng trách, bảo vệ được người khác?"
"Nói gì vậy, con thấy người đàn ông này cũng bình thường thôi, cao thì cao thật, nhưng lại quá cao, cô út nhìn chú ấy cũng phải ngẩng mặt lên." Lê Hà Dương thấy mọi người trong nhà đều hài lòng với Lục Huấn, ngay cả bố và chú Hai cũng có vẻ bị lung lay, cậu không nhịn được lẩm bẩm.
Hôm nay cậu tự ý gọi Lục Huấn đến nhà, chính là muốn xem người này thế nào. Không ngờ người này lại khéo léo, mang theo quà cáp đến.
Cúi đầu nhìn hai giỏ hoa quả làm tay cậu in hằn vết đỏ, Lê Hà Dương bĩu môi, cố tình nói lớn: "Chu đáo cũng chỉ đến thế thôi, bên cạnh cô út cũng không thiếu đàn ông chu đáo ân cần và dịu dàng, nói đến dịu dàng chu đáo, ai bằng chú Quý Lâm chứ, kết quả thì..."
"Lê Hà Dương, con muốn ăn đòn phải không?" Lê Hà Dương chỉ muốn nói gì đó để hạ thấp sự thể hiện của Lục Huấn, không ngờ lại chọc giận Hà Lệ Quyên, chị ấy sa sầm mặt, mắng cậu té tát: "Mẹ còn chưa tính sổ với con chuyện tự ý gọi người ta đến nhà, con lại còn nói linh tinh, cô út con bây giờ đang tìm hiểu người ta, con nhắc đến người không liên quan làm gì?"
Hà Lệ Quyên mắng xong, còn sợ Lê Hà Dương không nhớ lâu, cởi giày ra định đánh cậu. "Cái đồ ranh con này, không đánh không nên thân."
Lê Hà Dương thấy vậy, đặt giỏ hoa quả xuống đất, vội vàng chạy sang một bên: "Con cũng có nói gì đâu, làm gì vậy, mẹ là chị dâu ưng người ta làm em rể, thì không cho cháu trai là con không đồng ý à? Con chính là không đồng ý, mới gặp một lần, mọi người đã thấy người ta tốt rồi sao, bị chút lợi lộc nhỏ mua chuộc rồi à?"
"Đó là cả đời của cô út, lấy nhầm chồng là hỏng bét! Thà để cô út ở nhà làm bà cô già còn hơn, con với Lê Hà Niên và chú Ba sẽ nuôi cô, cần gì mọi người lo! Đồ độc tài!"
"Ở nhà làm bà cô già tốt biết mấy, tự do tự tại, sau này cô cần đàn ông, con với Lê Hà Niên chắc chắn cũng có tiền rồi, Lê Hà Niên nói rồi, có thể mua cho cô một người đàn ông tử tế..."
"Lê Hà Dương! Đồ không ra gì, hôm nay mẹ nhất định phải dạy dỗ con một trận. Lê Chí Quốc, anh bắt lấy nó cho em, cái đồ con trai hư hỏng này không dạy dỗ là muốn lật trời rồi!"
Hà Lệ Quyên vốn là người nóng tính, chỉ trước mặt Lê Tinh mới có thể kiềm chế một chút, bây giờ chuyện liên quan đến Lê Tinh, lại thêm việc Lê Hà Dương càng nói càng quá đáng, chị ấy không nhịn được nữa đưa tay chỉ Lê Hà Dương, bảo Lê Chí Quốc giúp bắt người.
Trước đây, khi Lê Hà Dương mắc lỗi, có cô út ít nhiều gì cũng bênh vực, hoặc tìm bà nội Thẩm Phương Quỳnh cũng được, nhưng hôm nay Lê Tinh vừa đi, Thẩm Phương Quỳnh cũng khó có khi không giúp đỡ, bà nói: "Để lại dấu giày trên mặt thì không đẹp, đừng đánh vào mặt." Rồi quay người vào nhà.
Lê Vạn Sơn không bao giờ can thiệp vào chuyện con trai con dâu dạy dỗ cháu nội, vợ chồng Lê Chí Quân càng không can thiệp vào chuyện của anh chị Cả, Lê Chí Quốc nghe lời vợ, cộng thêm việc anh ấy cũng tức giận với Lê Hà Dương, anh ấy hai bước ba bước đến túm lấy thằng con trai, thế là Lê Hà Dương bị đánh cho một trận no đòn, đánh đến mức cậu kêu la thảm thiết.
Truyện được post cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis .