Editor: Frenalis 

Chương 6: Lấy chồng giàu

"Tinh Tinh, chiều nay con còn phải đi làm à?"

Mọi người không uống rượu, bữa cơm kết thúc trong bầu không khí thoải mái vui vẻ, ông cụ Lục đặt đũa xuống, bưng tách trà trên bàn lên uống một ngụm, hỏi Lê Tinh.

Lê Tinh cũng đã ăn xong, lấy khăn tay trong túi ra lau miệng, nghe vậy cô gật đầu: "Vâng ạ, con chỉ xin nghỉ được nửa ngày."

"Vậy để Lục Huấn đưa con đi." Ông cụ Lục lập tức nói.

"Một giờ rưỡi đi làm à? Còn hơn một tiếng nữa, từ đây đi qua vẫn còn kịp nghỉ trưa." Ông cụ Lục cúi đầu nhìn đồng hồ, rồi nhìn Lục Huấn đang im lặng uống trà: "Con đưa Tinh Tinh đến tòa nhà bách hóa số sáu, xong rồi quay lại đưa ông và bác Lê đến hồ."

"Vậy ông và bác Lê cứ ngồi đây uống trà." Lục Huấn không chút do dự, anh nói rồi đặt tách trà xuống, đứng dậy.

Lục Huấn cao ráo, vừa đứng lên, Lê Tinh cảm thấy ánh sáng trước mặt tối đi một nửa, cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn anh, chạm phải đôi mắt đen sâu thẳm của anh, cô giật mình vội vàng cúi đầu xuống.

"Ơ, không cần đâu ạ, cứ đưa ông và bố con đến hồ nước là được rồi, con tự bắt xe buýt đến đó."

"Không được, từ đây đến tòa nhà bách hóa số sáu, xe buýt ba mươi phút mới có một chuyến, ngoài kia lại nắng to như vậy, con sẽ bị say nắng mất. Bọn ông đi câu cá không phải chuyện gì gấp, ngồi đây uống trà nghỉ ngơi một lát cũng tốt, tránh chút nóng."

"Chuyện này..." Chỉ là đưa đi một đoạn đường, từ chối nữa thì là giả tạo rồi, hơn nữa cô đúng là không chịu được nắng, Lê Tinh mím môi không từ chối nữa, cô quay đầu nhìn Lê Vạn Sơn:

"Vậy bố, con đi làm trước nhé?"

Sau bữa cơm, Lê Vạn Sơn có ấn tượng khá tốt về Lục Huấn, người ta khiêm tốn điềm đạm, cư xử cũng rất đúng mực, để người như vậy đưa con gái đi một đoạn đường, cũng không có gì không yên tâm.

Ông cũng nhìn ra, Lục Huấn có ý với con gái mình, trên bàn ăn cứ lặng lẽ xoay bàn ăn cho con gái mấy lần, chu đáo rót trà rót nước. Mà con gái cũng không có phản cảm với Lục Huấn, chạm mắt với đối phương mấy lần, ánh mắt lảng tránh mang theo vẻ e thẹn của con gái.

Nếu đã vậy, để họ tiếp xúc riêng với nhau, xem có thể tiến xa hơn hay không, cũng là điều cần thiết.

Lê Vạn Sơn gật đầu: "Ừ, đi đi."

"Ông nội Lục, con đi làm trước ạ, trời nóng, ông với bố con đi câu cá nhớ đội mũ rơm, cũng đừng quên mang theo nước." Lê Tinh xách túi lên vai, cầm chiếc ô nhỏ treo trên lưng ghế, đứng dậy chào tạm biệt ông cụ Lục.

"Ừ, đi đi, đừng lo lắng cho bọn ông, ông và bố con mỗi lần đi câu đều chuẩn bị đầy đủ, không bị nóng đâu."

Nghe Lê Tinh quan tâm, trong lòng ông cụ Lục như uống nước ngọt ướp lạnh, ông vui vẻ nói, lại dỗ dành như dỗ trẻ con: "Hôm nay ông nội Lục cố gắng câu hai con cá to, tối nay bảo bố mang về cho Tinh Tinh ăn nhé."

*****

Mặt trời giữa trưa lên đến đỉnh đầu, chiếu thẳng xuống chói chang hơn lúc nãy.

Vẫn chưa ra khỏi cửa nhà hàng, chỉ cần nhìn ra ngoài cũng có thể cảm nhận được ánh sáng chói chang đó.

Xe đậu dưới gốc cây ngô đồng lớn ven đường ngoài nhà hàng, đi bộ ra đó cũng không xa, chỉ mất vài phút, nhưng xe phơi nắng hai tiếng đồng hồ, không khí ngột ngạt và mùi khó chịu bên trong có thể tưởng tượng được.

"Cô đợi tôi ở đây một lát, tôi ra ngoài lái xe đến." Lục Huấn nhìn ra ngoài, quay đầu nói với Lê Tinh.

Da Lê Tinh mỏng manh nhạy cảm, mùa hè chỉ cần phơi nắng một chút là sẽ bị đỏ, nặng thì còn bị bong tróc, cô nhìn thấy mặt trời đã sợ, có thể lái xe đến thì tốt quá nên vội vàng gật đầu: "Vâng, anh đi đi."

Không biết có phải người đẹp thì chỉ cần gật đầu nhẹ cũng rất xinh xắn đáng yêu hay không. Lục Huấn mỉm cười nhìn cô, nói một câu "Nhanh thôi" rồi sải bước ra ngoài.

Lục Huấn đúng là rất nhanh, chỉ trong vòng năm phút, xe đã dừng trước cửa nhà hàng, anh xuống xe mở cửa ghế phụ, gọi Lê Tinh lên xe.

Lê Tinh để ý thấy anh đã mở cửa sổ xe, chợt hiểu ra tại sao anh phải đi lái xe đến trước, là vì không muốn cô ngửi thấy mùi trong xe.

Lúc Lê Vạn Sơn còn làm giám đốc, nhà máy luôn có xe đưa đón ông, lúc đó Lê Tinh cũng thỉnh thoảng đi nhờ xe, mỗi lần lái xe đều là thư ký của ông. Thư ký họ Quách, làm việc nhanh nhẹn, chỉ có điều không chú ý đến tiểu tiết, mỗi lần lên xe Lê Tinh đều phải bịt mũi một lúc.

Lê Tinh gần như đã quen rồi, không ngờ lần này không phải chịu đựng chuyện này.

Cô không khỏi liếc nhìn anh.

Lục Huấn mở cửa xe xong không rời đi ngay, xe phơi nắng hai tiếng đồng hồ, lúc này cửa xe nóng hổi, ngón tay Lê Tinh trắng nõn mảnh mai không chịu được nóng như vậy, anh đợi cô ngồi vào, rồi đóng cửa xe cho cô.

Nhận thấy ánh mắt của cô, anh cúi đầu nhìn cô, cười hỏi: "Sao vậy?"

Lê Tinh chỉ là thấy anh rất chu đáo, theo bản năng ngẩng đầu nhìn anh, nhưng dưới ánh nắng mặt trời, dáng vẻ sống mũi cao, mắt sâu của người đàn ông thật sự rất thu hút, khiến cô nhìn đến ngẩn người.

"Không, không có gì, cảm ơn anh."

Lê Tinh hoàn hồn, mặt đỏ bừng trả lời, rồi cúi người chui vào ghế ngồi.

Lục Huấn mỉm cười, đáp lại một câu khách sáo, nhẹ nhàng đóng cửa xe lại rồi vòng qua đầu xe lên ghế lái.

Xe khởi động chạy về phía tòa nhà bách hóa số sáu, trong không gian kín mít chỉ nghe thấy tiếng gió rít bên ngoài khi xe chạy.    Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis

Ghế phụ và ghế lái chỉ cách nhau chưa đầy một cánh tay, đối với nam nữ xa lạ, đây là khoảng cách hơi gần, gần đến mức có thể ngửi thấy mùi hương trên người đối phương. Bầu không khí như vậy đối với những đôi tình nhân là chất xúc tác tăng tiến tình cảm, còn đối với những người mới gặp mặt lần đầu trong buổi xem mắt, thì chỉ có sự ngại ngùng và gian nan.

Lê Tinh không biết nhìn vào đâu, ngón tay cứ nghịch dây túi xách, không bao lâu đã in hằn vết đỏ trên những ngón tay trắng nõn.

"Đôi giày hôm qua, thím ấy rất thích." Liếc mắt thấy ngón tay đỏ ửng của Lê Tinh, Lục Huấn chủ động phá vỡ sự im lặng.

"Hả? Thím ấy thử chưa ạ? Có thấy thoải mái không ạ?" Lê Tinh ngơ ngác một chút, sau đó hoàn hồn hỏi thăm.

"Ừ, thử rồi, thím nói đi rất thoải mái, đặc biệt thích, mang vào rồi không muốn cởi ra." Lục Huấn cười đáp, quay đầu nhìn cô: "Cũng phải cảm ơn cô đã nhường."

"Vậy thì tốt, đôi giày đó đúng là rất thoải mái!"

Lê Tinh nghe vậy lập tức mỉm cười, hai hàng lông mày cong lên, món đồ mà mình nhường lại trong đau khổ, được người khác thật sự yêu thích và trân trọng, trong lòng cô cảm thấy rất vui.

"Chân tôi rất kén giày, những đôi giày tạm ổn ở tòa nhà bách hóa số sáu tôi đều đã thử qua, đôi đó là đôi thoải mái nhất, ban đầu tôi định mua về làm giày đi làm."

Lục Huấn khẽ nhíu mày: "Vậy là cô không có giày đi làm nữa à?"

Đồ đã nhường rồi, Lê Tinh cũng không muốn nhắc đến nữa, nếu không cứ nghĩ mãi trong lòng sẽ không thoải mái, cô xua tay: "Không sao đâu, cũng không thiếu mỗi đôi đó, sau này gặp đôi nào phù hợp thì mua là được."

Lục Huấn nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của cô, "Cuối tuần này cô có rảnh không? Tòa nhà bách hóa số hai sau khi mở rộng, tháng trước đã cải tạo lại, khu vực giày dép quần áo đã nhập thêm mấy thương hiệu của Thượng Hải, cuối tuần chúng ta có thể cùng đi xem, biết đâu cô lại ưng ý."

Anh đang hẹn cô đi chơi sao?

Nhịp tim Lê Tinh bỗng nhiên tăng nhanh, ngón tay đang nghịch dây túi xách dừng lại, co quắp: "Quà cảm ơn, không phải đã tặng rồi sao?"

"Ừ, muốn tặng thêm lần nữa." Lục Huấn nhìn đường phía trước, rồi quay đầu nhìn cô.

"Một đôi giày tôi chưa trả tiền, sao đáng nhận hai lần quà cảm ơn chứ, anh hào phóng vậy sao." Lê Tinh khẽ lẩm bẩm.

Ngước mắt nhìn anh, thấy anh vẫn bình tĩnh, khóe môi nở nụ cười như không nghe thấy lời cô nói, cô khựng lại, rồi khẽ mỉm cười: "Thực ra, tôi mới là người phải cảm ơn anh."

"Cảm ơn tôi?" Lục Huấn ngạc nhiên.

"Cảm ơn anh đã giúp tôi bảo toàn ví tiền, còn được tặng thêm một đôi giày."

Cô đúng là phải cảm ơn anh,
đã giúp cô giữ lại chín mươi tệ, nếu không với tình hình mà Lê Hà Dương miêu tả, chắc chắn cô sẽ không dễ dàng vượt qua.

"Nói như vậy, cũng đúng?" Lục Huấn đang lái xe, không thể cứ nhìn về phía cô mãi, chỉ có thể thỉnh thoảng liếc nhìn cô, nghe vậy, anh bật cười.

"Đúng vậy, chỉ là một đôi giày thôi mà, hơn nữa lúc đó tôi cũng chưa trả tiền, nói đúng ra thì đó không phải là giày của tôi, anh thật sự muốn trả tiền mua, tôi cũng chưa chắc đã tranh được với anh. Hơn nữa tôi đã được lợi một lần rồi."

Lê Tinh tỏ vẻ anh không cần để tâm, chỉ là một đôi giày thôi mà.

Lục Huấn chỉ đành mỉm cười gật đầu: "Ừ, đúng vậy."

Bầu không khí trong xe đã dịu đi, không còn ngại ngùng như lúc đầu nữa.

"Vậy, cuối tuần này cô có rảnh không?"

Từ nhà hàng đến tòa nhà bách hóa số sáu không xa, chỉ chưa đầy hai mươi phút lái xe. Thời điểm giữa trưa nên trên đường cũng không thấy mấy chiếc xe, anh không muốn lái nhanh nhưng quãng đường cũng đã đi được hơn nửa, sắp đến nơi rồi, Lục Huấn nắm chặt vô lăng, hơi giảm tốc độ, lại hỏi lần nữa.

Anh thật sự muốn hẹn cô đi chơi.

Khóe môi Lê Tinh khẽ nhếch lên, cô không trả lời thẳng, chỉ nói: "Cuối tuần chúng tôi đều được nghỉ, nhưng thỉnh thoảng tôi cũng bận chút việc khác, có rảnh hay không thì tôi chưa biết."

Câu trả lời này...

Lục Huấn bất đắc dĩ cười, cảm thấy khó xử, sống hai mươi bảy năm, lần đầu tiên anh chủ động hẹn người khác đi chơi mà lại bị từ chối hai lần, nhưng anh cũng không thể để ông nội ra mặt thay anh hẹn thêm lần nữa.

"Vậy cuối tuần này cô có thể thu xếp thời gian rảnh không? Bên tòa nhà bách hóa số hai tuần này có hội chợ triển lãm, chắc sẽ rất náo nhiệt."

Lê Tinh ba ngày không đi mua sắm là không chịu được, mấy toà nhà bách hoá lớn không có chỗ nào không quen thuộc, hơn nữa bây giờ cô đang làm việc ở toà nhà bách hóa số sáu, càng nắm rõ tin tức của các toà nhà bách hoá khác hơn. Bên tòa nhà bách hóa số hai dạo này đúng là rất sôi động, cô đã muốn đến xem từ lâu rồi.

Nhưng mỗi lần cô đến tòa nhà bách hóa số một hoặc số hai, đều tiêu hết tiền lương một tháng của anh Ba cô, bây giờ trong túi cô không có tiền, trong lòng cô tuy rất muốn đi nhưng không dám dễ dàng đồng ý.

Cô khẽ vuốt ve dây túi xách, một lúc sau mới nói: "Bên tòa nhà bách hóa số hai đúng là lâu rồi tôi không đến, cũng muốn đi xem thử, xem đã thay đổi thế nào, nhưng hôm qua tôi đã mua nhiều đồ về nhà rồi, không còn gì để mua nữa."

"Vậy thì đi dạo chơi xem náo nhiệt, sáng chủ nhật tôi đến đón cô nhé? Cô thường dậy lúc mấy giờ?"

"Hình như, tôi vẫn chưa đồng ý mà." Lê Tinh nghiêng đầu nhìn Lục Huấn.

"Vậy cô đồng ý không?" Lục Huấn thấy phía trước không có xe, anh tấp xe vào lề đường, giảm tốc độ rồi từ từ dừng lại, quay đầu nhìn cô.

"Tinh Tinh, chắc cô cũng biết sơ qua về tình hình của tôi rồi. Năm nay tôi hai mươi bảy tuổi, hơn cô nhiều tuổi, trước đây chưa từng yêu đương, đã xem mắt mấy lần, sự nghiệp của tôi hiện tại chỉ có thể coi là mới bắt đầu, nhưng cũng không có áp lực kinh tế, có thể hơi bận rộn nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức dành thời gian cho cô, cô muốn gì, tôi cũng sẽ cố gắng hết sức đáp ứng..."

"Cô, có đồng ý tìm hiểu và thử tiếp xúc với tôi không?"

Anh gọi tên cô, nghiêm túc nói, đôi mắt đen nhìn cô chăm chú, trong mắt ánh lên tia nắng chiếu vào từ cửa sổ xe, mang theo nhiệt độ nóng bỏng.

Tai Lê Tinh bỗng nhiên nóng bừng, cô quay mặt đi, "Tôi phải suy nghĩ đã."

Giọng nói không lớn không nhỏ, mang theo vẻ e thẹn của thiếu nữ.

Lục Huấn nhìn dái tai đỏ ửng của cô, cười đáp: "Ừ, vậy bây giờ cô cứ suy nghĩ đi."

Mười hai giờ rưỡi, xe đến trước cửa tòa nhà bách hóa số sáu. Lục Huấn xuống xe trước, vòng qua đầu xe mở cửa cho Lê Tinh.

Lê Tinh cầm chiếc ô nhỏ bên cạnh xuống xe, thấy Lục Huấn đang đứng trước mặt mình, cô siết chặt tay cầm ô, nói: "Cảm ơn anh đã đưa tôi đến đây, anh lái xe cẩn thận."

Lục Huấn không trả lời cô ngay, anh cúi đầu nhìn cô hỏi: "Cô suy nghĩ xong chưa?"

Anh đứng rất gần cô, chỉ cách một nắm tay, cảm giác như hơi thở của hai người đang quấn quýt lấy nhau, ngoài trời nóng nực, chỉ có hơi lạnh phả ra từ trong xe, Lê Tinh đứng giữa nóng và lạnh, nhịp tim dần dần tăng nhanh.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt anh nhìn cô không sắc bén, thậm chí có thể nói là dịu dàng, nhưng lại khiến người ta có cảm giác không thể trốn tránh.

"Tám giờ rưỡi nhé, tôi đi đây." Lê Tinh cắn răng nói một câu, rồi vòng qua anh chạy nhanh đi.

Tiếng giày cao gót vang lên trên mặt đất, ngẩng đầu lên, người con gái mặc váy xanh lá cây đang chạy vụt lên bậc thang của tòa nhà bách hóa, chẳng mấy chốc chiếc váy xanh đã biến mất ở cửa ra vào.

Tám giờ rưỡi.

Lục Huấn nhìn cửa tòa nhà bách hóa, khẽ cười, một lúc sau mới từ từ thu hồi tầm mắt, đóng cửa xe ghế phụ, quay lại ghế lái khởi động xe.

*****

"Cô làm gì vậy, có người đuổi theo cô à?"

Lê Tinh chạy một mạch qua lối đi dành cho nhân viên lên văn phòng ở tầng bốn của tòa nhà bách hóa, mãi đến khi ngồi vào chỗ làm việc của mình, tim cô vẫn đập thình thịch không ngừng, đột nhiên nghe thấy giọng nói bên cạnh, cô giật mình suýt chút nữa nhảy dựng lên.

"Tình Tình, cô muốn dọa chết người à!"

Lê Tinh nghiêng người, quay đầu nhìn cô bạn đồng nghiệp Phương Tình với bộ mặt đang ngái ngủ thò đầu sang chỗ cô.

"Dễ bị dọa vậy, bình thường cô không như vậy mà?" Phương Tình ngáp một cái, rồi nhìn Lê Tinh: "Sáng nay cô đi đâu đấy? Xin nghỉ nửa ngày."

"Không đi đâu cả, nhà có khách, đi ăn cơm với người lớn."

Lê Tinh tạm thời không muốn cho người khác biết chuyện mình đi xem mắt rồi nhanh chóng có bạn trai, cô trả lời qua loa với Phương Tình, hỏi lại cô ấy: "Sao hôm nay cô không về nhà?"

Đồng nghiệp làm việc ở tòa nhà bách hóa số sáu đa số đều ở gần nhà, buổi trưa cơ bản đều về nhà nghỉ trưa, nhà Phương Tình cũng ở gần đây, buổi trưa cô ấy còn phải về nhà nấu cơm cho em trai năm tuổi, bình thường giờ này cô ấy không có ở chỗ làm việc.

"Đừng nhắc nữa, trưa nay tôi tranh thủ đi xem mắt với mẹ tôi, tôi không ưng ý nên cãi nhau với bà ấy một trận." Phương Tình vừa nhắc đến chuyện của mình là thấy phiền, cả khuôn mặt ủ rũ.

"Cô cũng đi xem mắt à?" Lê Tinh kinh ngạc, nhận ra mình lỡ lời dùng từ "cũng", cô vội vàng cười chữa cháy: "Toà nhà bách hoá của chúng ta dạo này nhiều người đi xem mắt lắm, Xảo Xảo ở dưới nhà cũng đang xem mắt."

"Cũng đến tuổi rồi mà, chúng tôi không giống cô, xinh đẹp, gia đình lại có điều kiện, nhiều người theo đuổi, muốn tìm đối tượng lúc nào cũng được, hoàn toàn không cần vội."

Lê Tinh bĩu môi im lặng, cô không hay nói chuyện riêng của mình ở cơ quan.

"Bây giờ tôi chỉ mong có người từ trên trời rơi xuống làm bạn trai tôi thôi, haiz!" Có lẽ đã quen với việc Lê Tinh thỉnh thoảng im lặng lắng nghe, cũng có lẽ muốn tìm người nói chuyện, Phương Tình lại tự nói.

"Cũng không cần phải vội vàng như vậy chứ, cô mới hai mươi tuổi, còn nhỏ hơn tôi hai tuổi."

Phương Tình nhỏ hơn Lê Tinh hai tuổi, năm nay vừa tròn hai mươi, cô ấy tốt nghiệp trung học xong thì đi học kế toán vào ban đêm, năm nay lấy được chứng chỉ, nhờ người nhà xin giúp mới vào làm thủ quỹ ở tòa nhà bách hóa số sáu.

Gia cảnh nhà cô ấy không bằng nhà họ Lê, nhưng đều là công nhân viên chức, lẽ ra không cần phải vội vàng như vậy.

"Không chỉ là chuyện tuổi tác,"
Phương Tình xua tay, cô ấy đứng dậy nhìn quanh văn phòng, ngoài hai người họ ra không còn ai khác, mới lại ngồi xuống, tỏ vẻ thần bí nói nhỏ với Lê Tinh: "Tôi nghe nói, cấp trên có thể sẽ sáp nhập tòa nhà bách hóa số sáu, đến lúc đó còn không biết chúng ta bị điều đi đâu, nên tôi mới muốn tranh thủ lúc này, công việc của tôi còn tạm ổn mà nhanh chóng tìm đối tượng."

"Tòa nhà bách hóa số sáu sẽ bị sáp nhập?"

Lê Tinh nhíu mày, quan hệ của cô ở tòa nhà bách hóa số sáu không tệ, thậm chí ở mấy toà nhà khác cô đều có người quen, tổng giám đốc của tòa nhà bách hóa số một còn là chú Hai của cô, cô chưa từng nghe nói đến tin này.

"Phương Tình, cô nghe tin này ở đâu ra? Cô chắc chắn chứ? Tòa nhà bách hóa số sáu đúng là kinh doanh kém nhất trong số các toà nhà bách hoá, nhưng ít nhất không thua lỗ, so với tòa nhà bách hóa số ba năm nào cũng thua lỗ thì tốt hơn nhiều, hơn nữa sáp nhập, sáp nhập thế nào, đóng cửa à? Khu Giang Đông này chỉ có mỗi tòa nhà bách hóa số sáu này mà thôi, tòa nhà bách hóa số hai tuy cách Giang Đông không xa nhưng dù sao cũng không tiện, nếu đóng cửa tòa nhà số sáu, e là người dân Giang Đông sẽ không đồng ý đâu..." Chuyện liên quan đến bát cơm của mình, Lê Tinh rất quan tâm.

Nghe Lê Tinh nói vậy, Phương Tình bỗng nhiên cảm thấy có lý, cô ấy nhíu mày: "Chẳng lẽ tôi nghe nhầm?"

"Rốt cuộc cô cậu nghe ai nói?" Lê Tinh nghi ngờ nhìn cô ấy.

"Còn ai vào đây nữa, chị Trương ở bộ phận mua hàng chứ ai."

Phương Tình chống tay lên bàn, nhún vai, cô ấy nhìn Lê Tinh, Lê Tinh sống sung sướng, bình thường không bao giờ nói xấu người khác, miệng cũng kín đáo, do dự một chút bèn nói thật với Lê Tinh:

"Mấy hôm trước, lúc tan làm tôi quên mang chìa khóa, quay lại thì thấy chị Trương và tổng giám đốc đang ở trong văn phòng... thân mật, nên nghe được chuyện này."

!! "Ý cô là, chị Trương và tổng giám đốc, yêu đương vụng trộm à?" Lê Tinh trợn tròn mắt.

Phương Tình vội vàng "suỵt" một tiếng: "Nhỏ tiếng thôi, lỡ có người đến nghe thấy thì sao. Tôi cũng không ngờ, lúc đó tôi sợ chết khiếp, nhưng có khả năng tôi nghe nhầm thật, cô nhắc tôi mới nhớ ra, tôi chỉ nghe thấy "sáp nhập", không chắc chắn là tòa nhà bách hóa số sáu, có khi là bên tòa nhà bách hóa số ba."

"Nhưng dù có phải hay không, tôi cũng phải nhanh chóng tìm đối tượng, cô cũng biết đấy, bây giờ vật giá ngày càng cao, lương của chúng ta thì không tăng, tôi còn suốt ngày phạm sai lầm nên không được thưởng, cứ tiếp tục thế này, đừng nói là mua quần áo mới, ngay cả cơm cũng sắp không có mà ăn."

"Nên tôi đã nói với mẹ tôi rồi, lấy chồng lấy chồng, mặc quần áo ăn cơm, lần này tôi phải tìm người có tiền, không cần anh ta có công việc ổn định, chỉ cần có tiền!"

"..."

"Haiz, tôi ngủ thêm một lát nữa, mấy đêm nay tôi ngủ không ngon, lát nữa còn phải đi dọn dẹp hành lang nhà vệ sinh, buồn ngủ quá."

Lê Tinh không biết trả lời Phương Tình thế nào, Phương Tình trút được nỗi lòng liền bắt đầu lim dim, cô ấy ngáp một cái rồi lại gục xuống bàn.

"Ừ, cô ngủ đi, tôi cũng ngủ một lát."

Lê Tinh nhìn cô ấy, cất túi xách và ô đi, cũng gục đầu xuống bàn, nhưng lại không nhắm mắt ngủ.

Lời Phương Tình nói tuy thô thiển nhưng ở một mức độ nào đó lại là sự thật, mấy năm nay giá cả tăng cao, nhiều thứ đều tăng chóng mặt, trước đây tiền lương của cô có thể tiêu được nửa tháng, bây giờ một tuần cũng khó, anh Hai cũng đã bắt đầu nhận thêm việc làm ngoài.

Cô bỗng nhiên hiểu được sự sốt ruột của bố khi muốn cô nhanh chóng lấy chồng, nếu vật giá cứ tiếp tục tăng như vậy, đừng nói là cô, ngay cả anh chị cô cũng sẽ không kham nổi, ai sẽ giúp đỡ cô chứ. Dù họ có sẵn sàng tiết kiệm chi tiêu để giúp đỡ cô, thì cô cũng không có mặt mũi đó, nhưng làm thế nào vừa tăng thu nhập vừa tiết kiệm chi tiêu. Tiết kiệm chi tiêu cô đã thử rồi, không làm được, tăng thu nhập cô cũng đã thử rồi, thất bại.

Vậy sau này cô phải làm sao?

Lấy chồng giàu... Vậy nên, cô phải giữ chặt Lục Huấn sao?

Trong đầu hiện lên khuôn mặt tuấn tú của Lục Huấn, Lê Tinh gục đầu lên cánh tay, tay kia đưa lên khẽ che mặt, dần dần không nhịn được mà mỉm cười, cười xong lại thấy phiền muộn. Không biết anh nghĩ sao, hẹn hò lại rủ đi mua sắm, cô chỉ có chín mươi tệ trong người, có đủ tư cách đi mua sắm sao, còn nữa, anh có biết cô tiêu xài rất hoang phí không?

Nụ cười trên môi Lê Tinh dần dần biến mất, khóe miệng hơi trễ xuống.

Truyện được post cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play