Thái độ của Lê Thiếu Vân cứng rắn, Uông Nhu Thuần vốn đã sợ hãi, nhìn hai người đứng cạnh bên nhau đột nhiên sinh ra cảm giác xa lạ.
Cho dù người đứng trước mặt là con trai của bà, bà vẫn nhịn không nổi mà sợ hãi, run rẩy, rùng mình, thẳng cho đến giờ khắc này bà mới hoàn toàn hiểu được bản thân mình đã mất đi thứ gì, thanh niên trước mặt là con trai bà vĩnh viễn không bởi vì thân phận mà thuận theo bà, trước kia là sai lầm, là bà sai quá sai.
Uông Nhu Thuần đã quên mất khóc như thế nào, trước mặt Lê Thiếu Vân ủy khuất cũng không dám biểu lộ. Ánh mắt quét sang Cảnh Vân Chiêu tức khắc đứng hình, vội vàng né tránh.
Trong hơn chục giờ trôi dạt trên biển, bà bị ám ảnh với vẻ ngoài u ám của Cảnh Vân Chiêu.
Bà không dám, cũng không nghĩ phải làm lại một lần nữa, nước biến lạnh cóng, lại thêm một lần bà sẽ chết, bà không có mạng lớn như thế. Bà rõ ràng biết ném bà xuống biển là thủ đoạn của Cảnh Vân Chiêu, nếu bà lại làm bậy một lần nữa thì nó sẽ không nhận nhịn nữa.
Nhìn thấy phản ứng của Uông Nhu Thuần, Cảnh Vân Chiêu chỉ liếc ngang một cái.
Cô hy vọng từ nay về sau người phụ nữ này sẽ không tiếp tục lấy cái thân phận mẹ ruột Lê Thiếu Vân không ngừng phóng túng. Trên đời này không có chuyện không làm mà chiếm được tiện nghi, bà ta chưa từng trả giá một phân tình cảm mẹ con nào, hà cớ gì mà lấy thân phận mẹ không ngừng đòi hỏi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT