Cảnh Vân Chiêu ghét Uông Nhu Thuần này đến cực điểm, thấy người lao tới cô đã theo bản năng tránh sang một bên, làm cả người Uông Nhu Thuần ngã chật vật lên sàn nhà.
Bà đã làm một hào môn phu nhân quá lâu rồi, chưa từng chật vật như thế, trong lòng vừa tức vừa sợ, phải nhịn cảm giác chật vật này lại, ôm lấy cổ chân Cảnh Vân Chiêu: "Vân Chiêu, coi như là dì cầu xin con, đừng nói với lão gia tử."
Bà biết con trai của Lê Thiếu Vân nghe lời của Cảnh Vân Chiêu, cầu xin Cảnh Vân đồng ý bỏ qua việc này thì con trai bà sẽ không để ý.
Cực kỳ không muốn nhưng bà vẫn phải lấy lòng con dâu tương lai trước mặt.
Uông Nhu Thuần đang nghĩ cái gì Cảnh Vân Chiêu còn không hiểu sao! Thật buồn cười.
"Dám làm thì phải dám chịu! Dì Lê vừa rồi Thiếu Vân đi ra khỏi phòng chỉ sợ bà đã quên hôm qua vì để tự bảo vệ mình mà anh ấy phải tự bắn vào mình một cái. Bà không đau lòng con trai bà nhưng tôi sót người tôi thương. Nếu chuyện này không tính rõ thì về sau cuộc sống khó mà an, người ta có câu cướp nhà khó phòng, tôi không biết lần sau bà lại làm ra sự tình gì nữa!?" Cảnh Vân Chiêu rút chân ra, cùng Lê Thiếu Vân rời đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play