Cảnh Thiên Dật thường không ra ngoài, nếu không phải vì hạnh phúc cả đời của Cảnh Vân Chiêu, hắn nhất định sẽ từ chối bữa tiệc này.
“Lê tiên sinh khách khí, về sau nhờ anh chiếu cố hơn."
Bên cạnh, Uông Nhu Thuần, Lê Oánh và Lê Nhuế cũng không ngừng liếc mắt nhìn Cảnh Thiên Dật vài lần. Chênh lệch tuổi tác của mấy người này với Cảnh Thiên Dật không phải quá kém, đã từng nghe đến tên tuổi đối phương, nhớ năm đó Cảnh Thiên Dật còn mang họ Lý, từng là người tình trong mộng bao nhiêu nữ nhân. Còn được người ta ca ngợi Bắc Kinh đệ nhất thiếu, bởi vì khí độ vùng văn nhã trên người.
Nhưng lúc này ba người phụ nữ thất vọng vài phần.
Nhớ năm đó Cảnh Thiên Dật này trông như thế nào? Tuy nói bây giờ so với năm đó không thay đổi nhiều, cũng đã nhiều tuổi, trên mặt đã có chút tuổi già, hai mắt không có thần thái, quan trọng nhất là một phế nhân.
Lê Nhuế nhìn chân của Cảnh Thiên Dật, có vẻ quan tâm hỏi thăm: "Vân Chiêu, cháu không phải danh y sao? Ngay cả bệnh cũ như của Thích lão cũng đã chữa khỏi, vậy tại sao ..."
Lê lão gia tử nghe được lời này, trừng mắt Lê Nhuế một cái, nhưng Lê Huế cũng không phải rất sợ Lê lão gia tử, chỉ là hơi thu liễm lại sắc mặt mà thôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT