Cảnh Vân Chiêu bạo hỏa, mấy giây sau, cô hít một hơi, giơ tay ném cái ly trên bàn qua.
"Bán cho ngươi? Nằm mơ" Cảnh Vân Chiêu thô bạo chửi bới mấy câu, đứng dậy, kéo Lê Thiếu Vân rời đi. Còn chưa kịp cất bước, cơn giận này lại xông lên, quét mắt nhìn ngọn nến lập lòe trên bàn, ngứa mắt, không nói hai lời cầm lên, ném vào bụng Lôi Đại Bảo.
Lôi Đại Bảo sợ tới mức ngã xuống đất, cả cây đèn cầy đều rơi xuống đất, mà quần áo cũng cháy, la làng lên kêu cứu.
Ngọn lửa trong lòng Cảnh Vân Chiêu vẫn chưa được dập tắt, làm gì còn quản hắn. Ngay lập tức rời đi không thèm nhìn một cái.
Coi trọng người đàn ông của cô? Nếu đây là phụ nữ, trong lòng cô có thể thoải mái hơn đôi chút, dù sao phụ nữ ít nhất cũng đẹp mắt được vài phần. Còn Lôi Dực này một gương mặt kinh tởm, còn làm ra cái chuyện ghê tởm, không giáo huấn hắn một trấn chỉ sợ cô mấy ngày ăn cơm không vô.
Cảnh Vân Chiêu đằng đằng sát khí, bộ dạng cao mạo, thái độ như đại thù địch với Lôi Đại Bảo, nhanh chóng rời đi cũng không có ai ngăn cản, bên trong nhà hàng đã loạn thành một đoàn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play