Đối với những người như Cảnh Thiết Quân và Vương Tân Phương, cho dù là tận tay giết người, cô sẽ không cảm thấy tội lỗi hay khó chịu, nhưng suy cho cùng, những người này là cha mẹ của Cảnh Phàm, không nhận họ là một chuyện, nhưng hại chết là chuyện khác, không thể làm xằng làm bậy.
Khi ở huyện Hoa Ninh, cô từng cứu một đứa trẻ, đứa bé suýt nữa bị bọn buôn người bắt cóc, đuổi suốt mấy con đường, lúc đó cô mới biết tuy mình có nắm được ưu thế nào đi chăng nữa nhưng có một số việc không thể làm.
Cô không cảm thấy có lỗi với hai vợ chồng Cảnh Thiết Quân, mà cô đang nhắc nhở chính mình, không thể vì bản thân mình đang có quá nhiều mà đánh mất đi ước nguyện ban đầu của bản thân.
Lê Thiếu Vân cười: “Anh biết, A Chiêu của anh là người mạnh miệng mềm lòng, bề người thì cương liệt bên trong thì ôn nhu."
Cảnh Vân Chiêu không khỏi đổ mồ hôi lạnh: "Đừng, lời này của anh không giống như đang khen người."
Cô còn không biết chính mình? Trọng sinh tới nay, chỉnh chết quá bao nhiêu người? Cái gì mà mạnh miệng mềm lòng đâu! Thật muốn cô mềm lòng giống thánh mẫu thì đến bây giờ cả xương cốt cũng không còn, đã sớm bị người ta nhai nuốt."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play