Lê Oánh không ở lại quá lâu, bà biết hai vợ chồng này hiện tại nói gì đều nghe không vào, cũng lười mở miệng. Mang theo con trai rời đi, nghĩ nghĩ chọn một phần lễ vật, cho người đưa sang nhà của ba, xem như là bù lễ gặp mặt hôm nay.
Trước khi Cảnh Vân Chiêu đến gặp cha mẹ Lê Thiếu Vân, ông nội Lê và cả ông ngoại đã tiêm phòng cho cô trước rồi, dự tính đủ loại tình huống, thật là không chịu đả kích mấy. Nhưng không ngờ cô lớn của Thiếu Vân gửi lễ vật đến.
Lúc trước gặp nhau, cũng chỉ có cô nhỏ lên tiếng, còn cậu cả đều vẫn luôn không mở miệng, cô còn nghĩ bọn họ đều có ý tứ giống nhau, nhưng Lê Oánh sau lại tỏ thái độ khác.
Cảnh Vân Chiêu nhìn món quà khá quý giá, vô cùng khó hiểu: "Cô lớn của anh là dạng người thế nào? Tại sao lúc đó không thấy cô mở miệng thế chúng ta nói chuyện."
Lê Thiếu Vân nhìn lướt qua món quà, sau đó nhìn về phía ông nội, cười cười: "Em nhìn ra cô lớn là dạng người thế nào?"
Cảnh Vân Chiêu cau mày suy nghĩ một hồi mới nói ra ba chữ: “Cổ hủ, nghiêm túc, truyền thống.”
Hai ông cháu nghe xong đều cười.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play