Con đường này gần quán bar mà Hoắc Thiên Tiên nói, đồng thời cách trường học của Kiều Tử Châu cũng không xa, lúc này Cảnh Vân Chiêu nghe thấy người ta nhắc liên tục đến cái tên "Tiêu Hải Thanh", lời nói tuy rằng không quá rõ ràng nhưng cô lập tức đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tiêu Hải Thanh và Cảnh Vân Chiêu đều đội mũ lưỡi trai, Tiêu Hải Thanh còn đeo khẩu trang, đi bên ngoài cũng không nhìn thấy có gì đặc biệt. Cảnh Vân Chiêu kéo Hải Thanh chen chúc vào bên trong đám đông. Ở giữa đám đông có một vài người đang đứng.
Kiều Tử Châu và hai nam sinh phát tờ rơi, trên mặt đất đặt một cái loa phát nhạc du dương, hai người cầm một tờ rơi lên xem, chỉ thấy buồn cười.
Bên trên là một bức ảnh cũ của cô và Tiêu Hải Thanh, bên cạnh là bức ảnh của Kiều Tử Châu khi còn học ở Nhất Trung. Bối cảnh của bức ảnh giống hệt nhau. Đó là tòa nhà của trường cao trung, cả ba đều mặc đồng phục học sinh. Kiều Tử Châu đã sử dụng điều này để chứng minh rằng hắn và Cảnh Vân Chiêu hai người từng là bạn cùng trường...
"Các cô, các chú, các anh chị, chúng tôi không phải là những kẻ lừa đảo. Chúng tôi quen biết với Tiêu Tiêu. Bởi vì gia cảnh của chúng tôi không tốt lắm, nhưng chúng tôi muốn làm việc thiện, chúng tôi muốn gây quỹ từ thiện. Mọi người quyên tiền vào quỹ này của chúng tôi chúng tôi sẽ đều quyên góp hết số tiền này đi. Mọi người đều biết Cảnh tổng thích làm việc thiện đúng không? Đoàn đội nhỏ của chúng tôi là học theo cô ấy, cô ấy là thần tượng của chúng tôi. Vì vậy mọi người hãy cùng hưởng ứng cô ấy, vì xã hội này mà đóng góp.”
Kiều Tử Châu trên mặt nở nụ cười, nói chuyện khéo léo.
Hắn ta ăn mặc sạch sẽ, nụ cười tươi thẹn thùng, mà ánh mắt nhìn qua rất thành thực. Hơn nữa tuổi còn nhỏ, nên không ai có thể nghi ngờ rằng họ có thể da mặt dày, làm xằng làm bậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT