Kiếp trước Kiều Úy Dân là ác mộng của đời cô. Vào thời điểm đó cô không lựa chọn tống hắn vào tù.
Bây giờ hắn ta là một phế nhân, con gái mất tích, con trai chán ghét, sinh hoạt bình thường đã là một vấn đề lớn, cả đời không còn hy vọng, loại này còn dằn vặt hơn đi tù.
Từ Nguyên Trạch đau xót nhìn cô: “Chiêu Nhi?”
“Mợ à, chính mợ đi tra đi, liền biết cháu đuổi cô ta đi có phải là lấy oán trả ơn hay không?" Cảnh Vân Chiêu lấy khăn giấy ướt trong túi ra, giơ cánh tay lên lau. Ngay tức khắc cánh tay hoàn mỹ không tì vết của cô xuất hiện một chuỗi vết sẹo dài, sâu ghê người, thoạt nhìn thì đó là vết bỏng do tàn thuốc gây ra, không những vậy vết bỏng to nhỏ không chỉ là do một lần tạo ra được.
Đồng tử Thẩm Hi co rút lại, tại sao trước kia bà chưa từng thấy.
Từ Nguyên Thừa lập tức vọt lại, nắm lấy cánh tay cô, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Là ba nuôi của con làm sao?"
Nước da của Cảnh Vân Chiêu hồng hào trắng nõn, bởi vậy mới khiến người ta cảm thấy có lẽ cô không phải chịu qua khổ. Nhưng đây là do mấy năm nay cô ăn uống tẩm bổ, cộng thêm trái cây trong không gian. Có hai điểm cô không xử lý, đó là vết sẹo dài ở trên cánh tay, và đôi bàn tay.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT