Tôn Nhan khóc không ra nước mắt, cứ tưởng mình là người thông minh, nhưng thật ra là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp sau. Cô chính là quân cờ tốt trong tay người khác, xong việc liền ném bỏ.
Bây giờ trách được ai. Mặt bị Thôi Chiêm Tiên đánh cho đau rát, Tôn Nhan có chút cuồng loạn: “Ông đánh đủ chưa?”
"Đúng! Là tôi. Tôi báo tin cho hai người kia là Cảnh Vân Chiêu ra của. Là Thôi Quân tự mình đuổi theo. Có thể trách tôi sao?”
Hơn nữa ngọn nguồn không phải do Thôi Quân sao, nếu Thôi Quân không chạy đến trường đưa cô đến Hội Dược, cô cũng không thi đấu cùng Cảnh Vân Chiêu, không thi đấu thì sẽ không thua đến mất hết mặt mũi như vậy, thậm chí còn bị Hội Dược xóa tên, cả đời này không thể nào chế dược được nữa.
Nếu không, cô vẫn có thể sống ở Thôi gia, cũng không cần vứt hết mặt mũi lấy lòng Hồng Văn, càng không xảy ra chuyện này.
Tại sao, tại sao ông trời không giúp cô? Tại sao cô phải một hai đối nghịch cùng Cảnh Vân Chiêu. Nếu như vậy cô sẽ không vất vả như vậy. Vốn dĩ là tưởng có thể khổ tận cam lại, tại sao lại hết lần này đến lần khác đả kích cô. Không công bằng, cuộc đời này quá không bằng.
"Đồ bạch nhãn lang vô lương tâm! Cô còn trách con trai tôi! Tôi đánh chết cô!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT