Đồ đạc của Tiêu Hải Thanh ít đến đáng thương, những bộ quần áo mới trong tủ đều không lấy, chỉ lấy một số bộ thường mặt cùng một ít sách vở
"Hải Thanh, con phải rời đi sao? Ba con vừa gọi cho dì và bảo dì phải giữ con lại. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Nhưng dù có chuyện gì xảy ra thì con cũng nên nghe lời ba. Ba con việc làm ăn kinh doanh rất vất vả, những năm qua mỗi ngày con đều chọc ba con tức giận mà ông ấy còn đối tốt với con như vậy, con phải báo đáp ông ấy.” Giang Dung đứng trước cửa nhẹ giọng nói.
Tiêu Hải Thanh đã thu dọn đồ đạc của mình, một vali là đủ.
Cầm lấy cái vali nhìn Giang Dung: "Dì Giang, mấy năm nay người vất vả nhất không phải là dì sao? Thấy ba và tôi cãi nhau gay gắt, dì rõ ràng muốn cười, nhưng phải nhịn, chắc hẳn nghẹn rất khó chịu đúng không? Tôi khuyên dì nên đi khám bác sĩ, đừng để bị bệnh”
Khóe miệng Giang Dung giật giật: "Cô đừng không biết tốt xấu, nghi ngờ lòng tốt của người khác."
“Nhưng dì không tính là người tốt.” Tiêu Hải Thanh đi ngang qua cô, dừng lại, nói: “Nhưng về sau sợ là dì phải thất vọng rồi, chúng ta cùng chờ xem, tương lai còn rất dài, ai biết tương lai sẽ như thế nào, đúng không?
Cô còn nhỏ, sẽ có một ngày, Giang Dung sẽ không có chỗ đứng trong cái nhà này nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT