Tiêu Hải Thanh vừa nghe, tâm trạng cũng thả lỏng: “Cậu trước tiên đi rửa tay đi.”
Cảnh Vân Chiêu gật gật đầu.
Lúc này, vừa nhìn thấy ý thức của Tiêu Tuấn đã khôi phục, Giang Dung nhìn thấy liền vội vàng xông lên, ông đứa nhỏ vào trong lòng khóc không ngừng, trong lòng Tiêu Đạo An vừa sợ hãi vừa bàng hoàng, cảm xúc lẫn lộn.
Cảnh Vân Chiêu rửa tay và quay lại, xe cấp cứu vẫn chưa đến, nhưng trong trường hợp này, cho dù xe cấp cứu đến mà không có cô ở đây cũng vô dụng.
Một đứa trẻ bị nghẹn thức ăn rất nguy hiểm, nếu không thông tắc vật làm nghẽn trong vòng bốn phút, Tiêu Tuấn tám chín phần có thể sẽ tử vong vì ngạt thở.
"Tiêu Hải Thanh, làm bạn của ngươi cút đi, các người đều cút đi hết cho tôi!" Giang Dung khóc lúc như mưa, vừa nhìn thấy Cảnh Vân Chiêu đến liền mắng.
Cảnh Vân Chiêu hừ lạnh: "Chó cắn Lã Động Tân (1) thật không người khác có lòng tốt. Nếu không phải đứa trẻ vô tội, thì nó có một người mẹ như dì chết nghẹn cũng xứng đáng."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT