Sau khi lập cam kết, Thôi gia nhìn nhân sâm trong tay Cảnh Vân Chiêu như là thứ nhất định có được, thậm chí còn giống như Cảnh Vân Chiêu đang cầm đồ vật của nhà bọn họ không bằng.
“Cảnh tiểu thư, cô dùng nhân sâm trong tay làm đánh cược, có phải hay không đưa cho chúng tôi, những vị tiền bối sẽ giữ tránh để phát sinh những chuyện ngoài ý muốn?” Cha của Thôi Quân nói.
Cha của Thôi Quân này khoảng bốn mươi tuổi, trông khá uy nghiêm.
Cảnh Vân Chiêu chỉ thấy những lời hắn nói thật là buồn cười.
Cái gọi là tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn, mà là sợ cô thua trộm mang đi, đúng không?
Cảnh Vân Chiêu liếc nhìn mọi người có mặt, nhấc chân đi đến bên cạnh Đồng Ngạn và Kỷ San San, đặt hộp nhân sâm vào tay Đồng Ngạn, nói: "Hiện tại tớ giao thứ này cho cậu, nhờ cậu tạm thời bảo quản giúp tớ. Nếu tớ thua, các cậu cứ gửi đi, nhưng nhớ kỹ không phải đưa cho Thôi gia mà là giao cho Tôn Nhan chị họ Thôi Quân! Nếu tớ thắng thì đồ của tự nhiên trả lại cho tớ. Chờ tỷ thí kết thúc tớ sẽ tặng hai cậu mỗi người một món lễ vật làm phí bảo hộ, có thể chứ?”
Khoảng khắc Tôn Nhan nhìn thấy nhân sâm, ánh mắt tham lam không dấu đi đâu được, cô ta chắc chắn muốn cây nhân sâm này, cũng tức là chưa chắc đưa nó cho Thôi gia.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play