Nhưng mà Cảnh Vân Chiêu, Đồng Ngạn và những người khác không biết Kỷ San San nghĩ nhiều như vậy, nghe thấy thái độ của cô mọi người đều có chút kinh ngạc.
"San San, loại suy nghĩ này của cậu thật sai lầm. Tục ngữ có câu “Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo” (1). Dù sao chị họ tôi cũng quyên tặng cho cô ta không tí đồ, cho dù Cảnh Vân Chiêu không dùng thì sao, vẫn nên cảm ơn…” Thôi Quân vẫn cố chấp nói.
Kỷ San San nghe xong, đột nhiên nhớ tới những thủ đoạn Cảnh Vân Chiêu đối phó với cô, hai mắt sáng lên: "Chị họ được gửi nuôi ở Thôi gia lâu như vậy. Em nghĩ cuộc sống không tốt lắm. Lát nữa em đưa mấy món quần áo đến cho chị sẵn tiện nếu chị thiếu tiền, em xin ba cho chị một vạn thế nào?"
Chị họ Thôi mỉm cười: "San San, Thôi gia đối xử với chị rất tốt, chị không cần. Nếu em có tấm lòng như vậy, có thể đưa đồ cho Cảnh Vân Chiếu..."
"Dù sao em cũng mặc kệ, dù sao em cũng cảm thấy chị cần, chờ em mang đồ tặng cho chị họ, chị họ nhất định cũng phải thời thời khắc khắc cảm tạ em đúng không? Thôi Quân cậu thấy đúng không?”. Kỷ San San cười đắc ý.
Cô đối xử tốt với Thôi Quân là đủ rồi, về phần chị họ này, chính là chán ghét!
Cảnh Vân Chiêu cười cười, Đồng Ngạn trong lòng cũng nhịn không được mà vui vẻ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play