Cảnh Vân Chiêu ném viên đá còn lại trong tay qua một bên, phủi tay, liếc mắt nhìn Kỹ San San, lạnh lùng nói: "Tôi đã nói rõ thái độ của tôi rồi, nếu như cuối cùng các người vẫn thua đó là do năng lực các người không bằng người ta. Chỉ là đến lúc đó còn đẩy tiếng xấu trên người tôi, tôi đây mắng mấy người vài câu cũng là điều đương nhiên.”
Sau khi nói xong, Cảnh Vân Chiêu nhấc chân rời đi.
Kỷ San San phùng má tức giận, còn mấy người còn lại thì hay mắt nhìn nhau.
“Cô ấy thật sự nói như vậy?” Một lúc sau, mấy người trở lại trong viện, vây quanh là một số người trung niên, vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu.
“Không sai, xem ra cái này nữ sinh này có chút cốt khí, hẳn là không cần chúng ta nhường nhịn đi?” Anh trai Kỷ San San có chút không xác định nói.
Kỷ San San khịt mũi coi thường: "Làm sao làm, dù sao con cũng đã đắc tội rồi còn có thể làm gì. Mọi người không thấy được cô ta đắc ý như thế nào, như thể là người giỏi nhất thế giới vậy, chẳng qua là dính chút hào quang của Từ Lão thôi có gì mà ghê gớm. Từ Lão kia cũng vậy, không tới thì thôi còn đưa dược hàm cho người khác.”
Kỷ San San nói ra những lời kiêu căng ngạo mạn như vậy, hai cha con Kỷ gia đều có chút tức giận.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play