Tần Lâm thật sự suýt chút nữa đã quên.
“Bây giờ Trần Hạc Linh đang ở ký túc xá thanh niên trí thức à?”
[Không có, bây giờ ngoại trừ ký chủ, không có người thanh niên nào ở nhà ngủ đã đời đâu nha. ]
“... Nhà ta có gia nghiệp lớn, không lo ăn uống, ta ngủ đã đời thì sao chứ?” Tần Lâm tức giận nói.
[Ký chủ không muốn lên mạng lướt sóng xem trực tiếp sao? ]
Tần Lâm suy sụp, đương nhiên cô muốn chứ.
Nhưng phòng nghỉ tư nhân tốn năm mươi vạn điểm tích lũy cho nửa tiếng, phí lên mạng cũng quá đắt rồi!
[Ký chủ phải suy nghĩ thật kỹ làm thế nào để kiếm điểm tích lũy nha! ]
Tần Lâm cười lạnh, nó đang ép cô tiếp tục làm ‘súc vật trong xã hội’.
Không bao lâu sau, Tần Lâm liền ra ngoài một chuyến, nhưng cô lại trở về nhanh hơn.
Bởi vì cô phát hiện cả thôn, ngay cả bà lão bảy, tám mươi tuổi đều đang đẩy cối làm việc, chỉ có một mình cô là người trưởng thành nhàn rỗi đi lung tung trong thôn, giống như đi lang thang lêu lổng vậy.
Chờ Tần Lâm trở về, cô phát hiện Chu Hồng Kỳ đã về nhà.
Đại khái là lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, Chu Hồng Kỳ cũng không sợ bị tố cáo, cho nên cô ta vô cùng tự tin.
“Tần Lâm, cô không thấy chậu quần áo trong bếp sao? Cô ở nhà không làm chuyện gì cả, cô muốn làm tiểu thư nhà địa chủ à?”
Mặc dù nguyên chủ không xuống ruộng, không nấu cơm, nhưng cô ta vẫn làm công việc khác ở nhà, nếu không cũng đã bị người ta đâm gãy xương sống rồi.
Quần áo Tần Lâm và Chu Chí Quốc thay ra, buổi sáng Chu Chí Quốc đã giặt sạch rồi.
Cô thật sự không nhớ đến.
Quần áo của cô đều do Chu Chí Quốc giặt!
“Tôi cho cô một xu, cô đi giặt đi.” Tần Lâm móc hết túi, cũng chỉ móc ra được một xu.
Trong túi Chu Hồng Kỳ còn hai mươi đồng La Trấn cho cô ta, bây giờ cô ta cũng không thèm một xu của Tần Lâm.
“Cô muốn dùng tiền mời tôi làm việc cho cô à?” Chu Hồng Kỳ không có ý tốt nhìn chằm chằm cô, trong ánh mắt tràn ngập sự thống khoái trả thù cô, “Tôi sẽ đi tố cáo cô!”
Tần Lâm nở nụ cười giễu cợt, “Trước khi gả đến nhà các người thì tôi có xuất thân trong sạch, sau khi gả đến nhà các người thì tôi lại học được cách làm tiểu tư sản, cô cảm thấy tôi học theo ai vậy?
Muốn nói đến tiểu thư địa chủ, người trước mắt không phải tiểu thư địa chủ hàng thật giá thật hay sao?”
Sắc mặt Chu Hồng Kỳ trầm xuống, ánh mắt đen như mực nhìn chằm chằm Tần Lâm, thật là một ánh mắt âm độc.
Tần Lâm nhếch môi, ánh mắt còn lạnh hơn cả Chu Hồng Kỳ, giống như đang nhìn vật lạnh như băng, không hề có tình cảm, “Nếu cô còn dám nhìn tôi với ánh mắt này, tôi sẽ móc mắt cô ra đó.”
Hơi thở của Chu Hồng Kỳ trì trệ, vẻ mặt hơi sợ hãi.
Nhất thời Chu Hồng Kỳ bị Tần Lâm dọa sợ, ánh mắt đối phương quá dọa người, vậy mà có vài phần giống với anh cả lúc tức giận.
“Chị cho rằng mìn là ai vậy!” Chu Hồng Kỳ ngoài mạnh trong yếu, cô ta nói xong liền xoay người rời đi.
Tần Lâm bĩu môi, suy nghĩ một lát rồi đi sang nhà hàng xóm bên cạnh.
Hai nhà cách nhau một khu rừng trúc nhỏ, đi về nhanh một chút cũng chỉ mất một phút đi bộ.
Tần Lâm đi xuyên qua rừng trúc nhỏ, nhà họ Trần không có tường sân, vừa nhìn đã thấy hết, “Có người ở nhà không?”
Nghe tiếng hét của Tần Lâm, Trần Chiêu Đệ đi ra, thấy là Tần Lâm, thái độ của cô ấy cũng không nhiệt tình, “Chuyện gì vậy?”
Tần Lâm thấy Trần Chiêu Đệ vẫn đang cầm đế giày trong tay, rõ ràng cô ấy đang khâu đế giày trong phòng.
Tần Lâm đi đến, “Hôm nay tôi không thoải mái lắm, không thể nào giặt quần áo được, cô có thể giúp tôi giặt quần áo được không?”
Trần Chiêu Đệ cũng biết sức khỏe của Tần Lâm hôm nay không tốt, bởi vì sáng sớm chồng Tần Lâm đã đến nhà cô ấy mượn đường đỏ, mượn trứng gà.
Nhưng thanh danh của Tần Lâm xấu như vậy, nếu để người khác biết cô ấy kết giao với Tần Lâm, ảnh hưởng đến thanh danh của cô ấy thì làm sao bây giờ?
Trần Chiêu Đệ đang muốn từ chối, nhưng Tần Lâm đã nắm lấy tay cô ấy, đặt một xu vào tay cô ấy.
Lời của Trần Chiêu Đệ đến bên miệng, nhưng lại không nói ra, cô ấy do dự một lát vẫn không dám nhận tiền của Tần Lâm, vì vậy cô ấy vẫn trả tiền lại.
Tần Lâm lại đẩy tiền về phía cô ấy, cô cũng không nói gì, trực tiếp bỏ thêm hai viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ vào người cô ấy.
Trần Chiêu Đệ nghe nói một viên kẹo sữa tương đương với một ly sữa, cháu trai nhỏ nhà cô ấy vẫn chưa đến một tháng, sữa của chị dâu lại ít, trong nhà hoàn toàn không đủ tiền mua sữa bột hay sữa mạch nha.
Tần Lâm lại nhét thêm hai viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ vào tay cô ấy.
“Tôi đồng ý.” Trần Chiêu Đệ nắm chặt kẹo sữa trong tay, sắc mặt đỏ bừng, không dám nhìn ánh mắt Tần Lâm.
Cô ấy kiên trì nói: “Tôi không lấy một xu này, cô có thể cho tôi thêm một viên kẹo sữa được không? Cháu trai tôi không có sữa uống... Tôi có thể giặt quần áo cho cô thêm vài lần.”
Tần Lâm cũng không nói gì, lại đặt thêm một viên kẹo sữa vào tay cô ấy: “Cô không được nói chuyện kẹo sữa với những người khác trong người nhà họ Chu.”
Trên mặt Trần Chiêu Đệ lộ ra vẻ thấu hiểu, “Tôi đi nói với chị dâu một tiếng đã.”
Chị dâu Trần nhận kẹo sữa, cô ấy nghĩ thầm mấy viên kẹo sữa này là Chu Chí Quốc bí mật đưa cho Tần Lâm.
Mà Tần Lâm vừa lười vừa phá của, dùng mấy viên kẹo sữa để đổi người giặt quần áo.
Tần Lâm không đợi bao lâu, Trần Chiêu Đệ đã chạy ra ngoài, đi theo Tần Lâm đến nhà họ Chu.
Trần Chiêu Đệ thường xuyên làm việc ở nhà, cô ấy làm việc vừa nhanh vừa lưu loát, cô ấy không chỉ giặt quần áo mà còn quét dọn sân.
“Chị dâu, ngày mai em lại đến giặt quần áo.” Lúc đi, Trần Chiêu Đệ nhanh chóng cúi đầu với Tần Lâm, đỏ mặt xoay người bỏ chạy.
Tần Lâm còn chưa kịp nói một tiếng cảm ơn, Trần Chiêu Đệ đã bước vào rừng trúc nhỏ.
Giặt quần áo một lần đổi được mấy viên kẹo sữa, Trần Chiêu Đệ biết mình đã chiếm lợi ích lớn rồi.
Về đến nhà, Trần Chiêu Đệ nghe chị dâu nói cô ấy đã ngâm kẹo sữa trong nước cơm, đứa nhỏ ăn rất vui vẻ.
Trần Chiêu Đệ nở nụ cười, cô ấy nghĩ rằng nếu Tần Lâm có nhiều kẹo sữa hơn thì tốt rồi.
Nhưng mà, theo điều kiện của nhà họ Chu... Sợ rằng cũng không có nhiều.
Buổi trưa, nhà họ Chu ăn cháo và khoai lang.
Tần Lâm không ăn cháo, cô ăn một củ khoai lang.
Chờ sau khi người nhà họ Chu đều ra ngoài làm việc, có một cô bé bảy, tám tuổi đưa một hộp cơm với canh gà đến.
Tần Lâm hỏi mới biết chuyện Chu Chí Quốc bắt được gà rừng, chỉ là canh gà được nấu ở nhà cô bé này.
Cô bé này là Chu A Muội, em gái của Khỉ Gầy, trông có vẻ mới bảy, tám tuổi, nhưng trên thực tế cô bé đã mười một tuổi.
Trong sách gốc, anh trai Khỉ Gầy của cô ấy ngồi tù thay cho Chu Chí Quốc, mà cô bé cũng được Chu Chí Quốc nuôi học đại học, trở thành một sinh viên ưu tú.
Nhưng chuyện khiến Tần Lần có ấn tượng với Chu A Muội, cũng không phải vì anh trai cô ấy là Khỉ Gầy, mà vì sau khi tốt nghiệp đại học, cô ấy đã tỏ tình với Chu Chí Quốc.
Chu Chí Quốc lớn hơn Chu A Muội đến mười lăm tuổi, nếu lớn hơn mấy tuổi nữa thì anh cũng có thể làm cha của Chu A Muội.
Tần Lâm đưa một viên kẹo sữa cho Chu A Muội.
Chu A Muội không nhận, lúc rời đi cô ấy nhanh chóng nhét vào trong tay cô rồi xoay người bỏ chạy.
Tần Lâm cũng không miễn cưỡng, cô đem canh gà đến hậu viện, đưa cho ông bà nội.
Trước khi đưa cho ông bà nội, cô còn bỏ thêm linh tuyền vào bên trong.
Nếu như bọn họ muốn phân gia, đương nhiên ông bà nội phải biết chuyện của Chu Chí Quốc, nếu không bọn họ không thể nào đồng ý đi theo Chu Chí Quốc phân gia.
Cho nên trước khi ở riêng, Tần Lâm nhất định phải dưỡng tốt thân thể ông bà nội, miễn cho bọn họ chịu kích thích sau khi biết chuyện của Chu Chí Quốc, thân thể chịu không nổi.
Buổi chiều, Tần Lâm ngẫm nghĩ một lát, cô vẫn không đến ký túc xá thanh niên trí thức trả bút máy.
Nguyên chủ thường xuyên đến ký túc xá thanh niên trí thức để lấy lòng. Trên thực tế, đám thanh niên trí thức trong ký túc thanh niên trí thức đều đang xem trò cười của cô ta.