Nhờ vào sự nhắc nhở của Tiểu Quang, Tần Lâm hô một tiếng ‘ngừng’.
[Chúc mừng ký chủ đã rút trúng ‘mượn bụng sinh con’.]
“?” Sắc mặt của Tần Lâm rất kỳ lạ. Chơi lớn vậy sao?
[Sau này, khi ký chủ mang thai, từ khi mang thai cho đến lúc sinh con thì chồng của ký chủ sẽ thay thế.]
Tần Lâm trợn trừng hai mắt, cô giật mình hỏi: “Đứa nhỏ sẽ được sinh ra từ trong bụng anh ấy à?”
[Ký chủ… Chồng của ký chủ chỉ là người gánh chịu tất cả những phản ứng sau khi cô mang thai mà không phải thật sự sinh đứa nhỏ ra từ bụng anh ta.]
Tần Lâm thất vọng: “Vậy làm gì lại gọi ‘mượn bụng sinh con’?”
[Ký chủ, cô có thể xem tên bọn tôi đặt là vô dụng đi!]
Tần Lâm: “Tiểu Quang, mi xóa bỏ ba chữ ‘có thể xem’ đi!”
[…]
Tần Lâm kiểm tra giá trị của ‘mượn bụng sinh con’ này tốn bao nhiêu điểm tích lũy, chờ đến khi tra ra là tám mươi vạn điểm tích lũy thì nụ cười trên mặt cô càng chân thành hơn.
“Tiểu Quang, nếu sau này ta và trùm phản diện chia tay, vậy bảo vật gia truyền của nhà họ Tần có còn là của ta không?” Nhìn Tần Lâm giống như chỉ tùy ý hỏi.
[Ký chủ, bất kỳ đồ vật gì cô có được dựa vào Tiểu Quang và nhân vật phản diện đều sẽ bị thu hồi.]
Đáy lòng của Tần Lâm thầm mắng một tiếng, cô lạnh lùng hừ, nói: “Nếu trong tương lai, Chu Chí Quốc ly hôn với ta, ta sẽ đánh gãy chân anh ấy, nhốt anh ấy vào phòng, để anh ấy không thể đi lại được.”
Một bên khác, Chu Chí Quốc đã ra đồng, đầu óc nhiệt huyết dâng trào lại tiếp tục lâm vào yên tĩnh và lạnh lẽo.
Có phải anh đã bị Tần Lâm nắm bắt rồi không?
“Anh Chu, sao hôm nay anh đến muộn vậy? Đại đội trưởng đã hỏi anh mấy lần rồi.” Khỉ Gầy chậm rãi đi đến.
“Khỉ Gầy, cậu…” Chu Chí Quốc nhớ đến Khỉ Gầy còn chưa kết hôn: “Trong nhà cậu, mẹ cậu đối xử với cha cậu tốt không?”
Khỉ Gầy không hiểu gì: “Đương nhiên là tốt rồi!”
“Cha cậu có làm việc nhà không?”
“Đàn ông còn phải làm việc nhà hả? Chẳng phải công việc trong nhà đều giao cho phụ nữ sao?”
“Mấy chuyện lặt vặt như rửa bát, quét rác cũng không làm à?”
“Những việc này đều do em gái của em làm cả, mà cho dù không có em gái thì mẹ em cũng sẽ làm, đó đâu phải công việc của đàn ông.”
Chu Chí Quốc im lặng một lúc. Hôm nay anh đã làm việc nhà rất lâu.
Anh không hề cảm thấy mấy chuyện lặt vặt này nhất định phải do phụ nữ làm, lúc còn ở bộ đội, vệ sinh ký túc xá đều do anh tự làm cả.
Vấn đề là chẳng phải cô đã nói… Chẳng phải cô đã nói thích anh sao?
Thích anh làm việc nhà sao?
Lúc Chu Chí Quốc nhớ đến lúc mình làm việc nhà, Tần Lâm đã gọi mấy tiếng ‘anh Chu’ ngọt lịm, trong thoáng chốc lỗ tai anh bắt đầu nóng lên.
Nếu cô vẫn luôn gọi anh như vậy thì anh làm chút việc nhà cũng chẳng là gì, đàn ông vốn dĩ nên hỗ trợ làm việc với vợ mình.
Khỉ Gầy lại nói: “Anh Chu, anh có nghe em nói không? Đêm hôm qua, tên La Trấn kia đã bị người ta đánh gãy chân!”
Vẻ mặt Chu Chí Quốc rất thờ ơ: “Loại người lừa đảo như La Trấn bị đánh gãy chân là chuyện bình thường. Tôi dặn cậu mang gạo về cho tôi, cậu có mang về không?”
Khỉ Gầy nhìn ngó xung quanh, chắc chắn không có ai ở gần đó mới hạ thấp giọng nói: “Thiết Đản đã đưa năm cân gạo và một cân thịt đến.”
Gạo trên thị trường có giá một hào tư một cân, thịt được phân thành ba cấp độ, có bảy hào tám một cân, tám hào bảy một cân và chín hào tư một cân.
Nhưng tất cả những thứ này đều cần phiếu lương thực và phiếu thịt, mà ở nông thôn thì không có bao nhiêu phiếu cả.
Chu Chí Quốc nhờ người mang đến được tính theo giá chợ đen, mỗi loại đều tăng từ hai hào đến năm hào.
Lúc lương thực khan hiếm, giá cả ở chợ đen càng cao hơn.
“Ghi sổ nợ đi, sau này khấu trừ vào phần của tôi.” Chu Chí Quốc thản nhiên nói.
Khỉ Gầy không trả lời ngay mà hất cằm lên, nhắc nhở: “Anh Chu, Kiều Đình Đình đến.”
Chu Chí Quốc cũng không quay đầu lại: “Làm việc của cậu đi!”
Kiều Đình Đình mặc áo sơ mi màu trắng, cổ tròn, có hình hoa nhỏ li ti, trước ngực mang huy hiệu thủ trưởng, mang túi chéo bằng vải bạt màu xanh lá mạ, chân đi giày cũng màu xanh lá mạ.
Ở nông thôn, Kiểu Đình Đình ăn mặc thế này có thể nói là cô gái xinh đẹp nhất thôn.
Cô ta đi thẳng đến, không ít các cô gái mới lớn cũng âm thầm hâm mộ nhìn theo cô ta.
Kiều Đình Đình đã quá quen thuộc với những ánh mắt thế này, vẻ mặt cô ta thản nhiên hơn.
“Anh Chu!” Kiều Đình Đình gọi một tiếng rất trong trẻo.
Lông mày Chu Chí Quốc nhăn lại, lúc này anh mới nhớ bình thường Kiều Đình Đình cũng gọi anh như thế.
“Chuyện gì?” Chu Chí Quốc đè nén sự khó chịu, anh quay đầu hỏi một câu.
Kiều Đình Đình nắm chặt dây túi trước ngực mình: “Cha em bảo em đến nói với anh một việc.”
Chu Chí Quốc đi đến bờ ruộng hỏi: “Thôn trưởng bảo cô nói gì với tôi?”
Kiều Đình Đình cắn môi: “Anh đi theo em đi!”
Chu Chí Quốc nhíu mày: “Cô nói thẳng đi!”
Kiều Đình Đình nhìn thoáng qua xung quanh thấy Khỉ Gầy đứng cách đó không xa, còn những người khác thì cách khá xa: “Anh Chu…”
Chu Chí Quốc cắt ngang lời cô ta: “Sau này, phiền cô gọi tôi là đồng chí Chu.”
Kiều Đình Đình giống như bị tổn thương: “Vì sao?”
Chu Chí Quốc: “Không tiện.”
Kiều Đình Đình tiếp tục hỏi: “Vì sao không tiện? Em lại không để ý.”
Ánh mắt Chu Chí Quốc nhìn cô ta rất kỳ lạ: “Tôi để ý.”
Trong lòng Kiều Đình Đình vô cùng khó chịu: “Vậy em gọi anh là anh hai Chu được không?”
Kiểu Đình Đình nhớ rõ Chu Chí Quốc là lão nhị nhà họ Chu.
“Không được. Phiền cô gọi tôi là đồng chí Chu.” Chu Chí Quốc không kiên nhẫn nói.
Kiều Đình Đình không muốn, cô ta uất ức nói: “Vậy em cũng gọi anh là anh Chu giống Khỉ Gầy, được không?”
Chu Chí Quốc phục cô ta rồi, một tiếng xưng hô cũng tính toán chi li cho đến tận bây giờ: “Đồng chí Kiều, rốt cuộc cha cô bảo cô nói gì với tôi?”
Kiều Đình Đình thấy vẻ mặt anh không còn kiên nhẫn nữa thì trong lòng càng uất ức hơn: “Không phải cha em bảo mà là em có lời muốn nói với anh.”
Chu Chí Quốc nhíu mày nhìn cô ta, anh không hiểu cô ta và mình có gì cần nói.
“Tần Lâm không phải cô gái tốt, anh đừng sống với cô ta nữa, hai người ly hôn đi!” Kiều Đình Đình lấy hết can đảm nói một hơi.
Sắc mặt Chu Chí Quốc trầm xuống: “Đây là chuyện riêng của tôi, không liên quan đến cô.”
Kiều Đình Đình thấy Chu Chí Quốc muốn xoay người rời đi thì vội bắt lấy cổ tay anh: “Cô ta luôn lượn lờ trước mặt các nam thanh niên trí thức… Em tận mắt nhìn thấy cô ta thế này thế kia, cô ta hoàn toàn không xứng với anh.”
Chu Chí Quốc hất tay cô ta ra, ánh mắt vừa lạnh lùng vừa hung ác, cảnh cáo cô ta: “Nếu cô không phải phụ nữ thì tôi đã bẻ gãy một cánh tay của cô rồi.”
Kiều Đình Đình vừa khiếp sợ vừa uất ức nhìn theo Chu Chí Quốc rời đi mà không quay đầu lại, nước mắt cô ta cũng sắp rơi xuống.
Sao anh lại ngốc như vậy?
Cô ta cũng vì tốt cho anh.
Bọn họ ly hôn rồi thì cô ta mới… Mới có thể gả cho anh.
Chu Chí Quốc quay lại, tiếp tục làm việc, Khỉ Gầy đến gần, nháy mắt ra hiệu: “Anh Chu, có phải Kiều Đình Đình đối với anh…”
Vẻ mặt Chu Chí Quốc rất thờ ơ: “Nếu cậu muốn bị sáu người anh trai của cô ta đánh cho một trận thì tiếp tục nói đi!”
Khỉ Gầy ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Bên này, Kiều Đình Đình tìm Chu Chí Quốc, bên kia, Chu Hồng Kỳ trốn về nhà tìm Tần Lâm.
Tần Lâm mới vừa gội đầu và bước ra khỏi nhà vệ sinh cá nhân, lúc này cô đang phơi nắng trong sân, trong đầu nghĩ đến việc dùng điểm tích lũy đổi lấy một số vật có tác dụng.
Chu Hồng Kỳ làm việc ngoài đồng mệt muốn chết, bây giờ lại nhìn thấy Tần Lâm ở nhà thoải mái nằm phơi nắng thế kia.
Sau khi so sánh, lòng ghen ghét trong người Chu Hồng Kỳ phừng phực như bị lửa đốt.
Hạng người vừa lười vừa ngu xuẩn thế này lại được sống tốt hơn cô ta, có còn đạo lý không?