Lần này Tần Lâm không còn do dự, cô dứt khoát đổi tấm chắn không gian vĩnh viễn.
Đổi xong, Tần Lâm lập tức sử dụng ngay.
Những người ngửi thấy mùi thơm đi đến cửa nhà họ Chu thì đột nhiên không còn ngửi thấy mùi thịt thơm nữa.
“… Sao đột nhiên không còn ngửi thấy nữa thế này?”
“Tôi còn tưởng mùi thơm kia từ nhà họ Chu.”
“Cũng không biết là nhà nào ăn thịt khi không phải lễ tết thế này?”
…
Chu Chí Quốc nghe em gái của Khỉ Gầy nói Tần Lâm đã về nhà thì anh cũng vội chạy về nhà.
Đến trước cửa nhà mình, Chu Chí Quốc đứng trước cửa một lúc lâu, sắc mặt lạnh lẽo, âm u, không lộ biểu cảm.
Anh đẩy cửa nhưng không mở được.
Cửa bị chốt lại từ bên trong rồi.
Chu Chí Quốc leo tường vào sân trước.
Lúc này, Tần Lâm cũng vừa đưa cơm cho ông bà Chu ở sân sau.
Cô bước vào nhà bếp, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Chu Chí Quốc đứng cạnh cửa nhà bếp, hai mắt đen kịt nhìn chằm chằm vào cô.
Tần Lâm không khống chế được mà run chân. Cô cũng không thừa nhận là mình sợ hãi.
Cô không giống nguyên chủ, cô không làm nhiều việc tìm đường chết như cô ta.
Hôm nay cô đã rất ngoan!
Lại còn quét dọn vệ sinh trong phòng của ông bà Chu.
Còn lên núi săn bắt.
Còn làm cơn trưa cho họ.
Tần Lâm liệt kê rất đầy đủ, bản thân cô còn thấy cảm động đây này!
“Chu Chí Quốc, anh bước đi cũng không phát ra tiếng động sao? Làm em giật mình!” Tần Lâm gắt giọng.
“Sáng nay em đi đâu?” Chu Chí Quốc chất vấn.
Tần Lâm nheo mắt nhìn anh: “Anh làm gì hung dữ vậy?”
Chu Chí Quốc mím môi: “Anh không có.”
Tần Lâm đi đến trước mặt anh, bàn tay kéo gương mặt anh: “Mặt anh kéo dài thế này rồi, anh còn nói không có?”
Chu Chí Quốc cũng không đẩy tay cô ra: “Giữa trưa, anh trở về nhưng không thấy em.”
Tần Lâm tiếp tục nói: “Cho nên anh đi tìm em hả?”
Thế này là vì sợ cô bỏ chạy sao?
Trái lại cô cũng rất muốn bỏ chạy nhưng chẳng phải cô không nỡ bỏ ánh sáng phản diện này sao?
Cuộc sống ở những năm 70 mà không phải lo ăn lo uống thế này thì ai có thể từ bỏ cho được?
Chu Chí Quốc âm thầm thừa nhận rồi.
Tần Lâm lấy hai món là thịt thỏ và măng núi, đặt lên tay Chu Chí Quốc: “Bưng đến nhà chính đi!”
Cô còn lấy thêm bánh cao lương đã hấp trong nồi ra, cũng bưng đến nhà chính.
“Sáng nay, em dọn dẹp phòng của ông bà, căn phòng kia của ông bà mà không dọn dẹp, làm vệ sinh sạch sẽ thì căn bản không phải phòng dành cho người ở được, sau đó em mới lên núi.” Tần Lâm cầm bắt đũa đặt đến trước mặt anh.
Chu Chí Quốc nghe cô nói cô đã giúp dọn dẹp phòng của ông bà thì rất cảm động.
“Anh sợ em bỏ trốn à?” Tần Lâm tiếp tục hỏi anh.
Hiếm khi Chu Chí Quốc có cảm giác chột dạ. Lúc anh từ ngoài đồng về nhà và không thấy cô, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu anh chính là cô đã bỏ trốn.
Thế mà cảm xúc của hôm nay lại khác hôm qua, thật ra hôm qua anh cũng không tức giận, vì anh đã dự đoán được sẽ có ngày này từ lâu rồi nên mới có chuẩn bị từ trước để bắt người về.
Thế nhưng hôm nay anh lại tức giận, trong lòng còn có cảm giác hoảng loạn, anh sợ cô thật sự bỏ trốn, sợ mình không tìm thấy cô.
“Xin lỗi anh.” Tần Lâm thấp giọng nói.
Chu Chí Quốc ngẩng đầu, anh còn tưởng mình đã nghe lầm.
Nếu muốn nói xin lỗi thì anh mới là người nên nói lời xin lỗi, vì anh đã hiểu lầm cô.
Vẻ mặt Tần Lâm vừa thành khẩn vừa nghiêm túc, trong đôi mắt hạnh như có hơi nước nhìn anh, giọng nói càng yếu ớt khiến người ta yêu thương: “Trước kia là do em quá ngốc, cứ tưởng lời Hồng Kỳ nói là thật nên mới nghĩ nếu em tiếp xúc nhiều với đàn ông khác thì có thể khiến anh ghen tuông, anh sẽ chủ động cúi đầu và nói rõ ràng với em.”
Chắc chắn Chu Hồng Kỳ chưa nói mấy lời như thế với nguyên chủ nhưng nếu không có Chu Hồng Kỳ ở giữa châm ngòi thì nguyên chủ cũng sẽ không vội vàng tìm nhà tiếp theo như thế.
Cho nên Tần Lâm không những giội chậu nước bẩn này lên người Chu Hồng Kỳ mà còn giội rất nghiêm túc.
Sắc mặt Chu Chí Quốc lập tức khó coi. Thì ra trong này còn có Chu Hồng Kỳ nhúng tay vào.
Bình thường dáng vẻ Tần Lâm đúng là không quá thông minh, cô bị lừa… Cũng là chuyện bình thường.
“Là do em vừa ngốc lại vừa tùy hứng, không chịu nói rõ ràng với anh, đơn phương nổi giận với anh, còn hờn dỗi, làm ầm ĩ, giày vò anh, mà anh thì không biết gì.” Tần Lâm nói rất chân thành tha thiết.
Tai của Chu Chí Quốc đã đỏ bừng, trái tim đập vừa nhanh vừa to như gõ trống, hết tiếng này đến tiếng khác.
Anh và Tần Lâm đã kết hôn hơn một năm nay, anh chỉ nhìn thấy một Tần Lâm điên cuồng, chết cũng không nhận sai mà chưa bao giờ thấy một Tần Lâm… Mềm yếu thế này.
Ngoại trừ hôm qua.
“Sau này em sẽ không như vậy nữa, chúng ta chung sống hạnh phúc với nhau, được không?” Giọng nói của Tần Lâm rất nhẹ nhàng, ánh mắt cô anh cũng đầy ý cười, rất thâm tình, rất chân thành.
Người nào nhìn thấy một cô gái thế này mà không động lòng?
Trong lòng Chu Chí Quốc như có một mồi lửa vừa được đốt lên, khiến lồng ngực anh trở nên nóng bỏng: “Được!”
Đôi mắt hạnh của Tần Lâm cong lên, cô gắp thịt thỏ vào bát anh: “Quyết định như vậy nhé! Sau này chúng ta sẽ chung sống hạnh phúc với nhau!”
“Đây là con thỏ em bắt được, em đã làm hai phần, một phần làm món kho cho ông bà, một phần xào cay thế này cho chúng ta ăn.”
“Hôm nay, người trong nhà này cơm nước xong xuôi nhưng không để phần cho chúng ta, cũng không đưa cơm đến chỗ ông bà. Em thì không sao, vì em còn trẻ, cũng không làm việc gì tốn sức, nhịn ăn một bữa cũng không thành vấn đề. Thế nhưng ông bà đã lớn tuổi, sức khỏe không tốt, còn anh mỗi ngày đều phải làm việc nặng nhọc kiếm mười công điểm, bọn họ đối xử với anh như vậy khiến em không vui, trước khi anh về nhà, em còn làm ầm ĩ một trận với bọn họ.”
“Em thấy chắc chắn người nhà anh không thích em, nói không chừng sau lưng em thì bọn họ còn ép anh ly hôn với em.”
Tần Lâm lải nhải tố cáo người nhà họ Chu, cô nói rõ ràng với Chu Chí Quốc, kiên quyết không để người ta bôi đen mình.
Chu Chí Quốc: “Sẽ không
Tần Lâm nhìn anh: “Sẽ không cái gì?”
Chu Chí Quốc: “Anh sẽ không nghe lời bọn họ, cũng sẽ không ly hôn.”