Nguyên chủ bị đánh gãy chân, lại không có tiền trị liệu mà trở thành tàn phế, cô càng làm loạn ghê hơn, suốt ngày mắng Chu Chí Quốc, còn mắng ông bà nội của Chu Chí Quốc.
Cuối cùng bị Chu Chí Quốc dùng dược mà phá hủy giọng nói của nguyên chủ, biến cô trở thành một người câm……
Nghĩ đến kết cục của nguyên chủ, nghĩ đến hiện tại lại đúng là thời điểm nguyên chủ chạy trốn cùng người ta bị bắt trở về thì trái tim Tần Lâm đập dồn dập, tứ chi nhũn ra, đầu chảy đầy mồ hôi lạnh, sức lực của cả người đều bị mất hết.
Tần Lâm không biết nguyên chủ xảy ra chuyện gì, cũng không biết vì sao cô lại xuyên sách, nhưng thật vất vả cô mới có thể đổi một thân thể mới, có thể sống sót một lần nữa, cô không muốn ch·ết, cũng không muốn sống một cuộc đời nửa sống nửa chết.
Ở thời điểm biết mình sắp không giữ được đôi chân thì cô không thèm quan tâm tới mặt mũi, không quan tâm tới đầu đang hoa mắt chóng mặt, không quan tâm tới dạ dày không thoải mái muốn nôn…… Tất cả đều bị Tần Lâm vứt sau đầu rồi.
Hiện tại trong đầu cô đều suy nghĩ làm sao để giữ được đôi chân trong cơn thịnh nộ của Chu Chí Quốc.
Thời điềm về tới trong thôn, không ít người đều thấy được Chu Chí Quốc khiêng Tần Lâm đã trở lại.
“Chí An! Anh thật là có bản lĩnh, thế mà có thể bắt được vợ trở về!”
“Tiểu Chu à! Lần này cậu đừng chiều hư cô ta, cậu không dạy dỗ vợ cậu một trận nên thân thì thể nào lần sau người phụ nữ này vẫn sẽ tiếp tục chạy trốn thôi!”
“Đồ phụ nữ hư hỏng không giữ được lưng quần thì xứng đáng bị đánh gãy chân, thật đúng là làm mất hết mặt mũi của thôn chúng ta.”
Sau khi Tần Lâm hoàn hồn liền nghe được có người muốn đánh gãy chân mình thì sợ tới mức giật mình tỉnh táo lại, cũng hoàn toàn dung nhập vào với thế giới này.
Ánh mắt vừa kinh miệt lại ghét bỏ ở bốn phía, giống kim đâm mà đâm vào người Tần Lâm.
Dù Tần Lâm đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng phản ứng đầu tiên của cô vẫn là nhắm mắt…… Quá mất mặt rồi.
Những người này không ít thì nhiều đều từng nhìn nguyên chủ lớn lên, nhưng hiện tại lại không có một người đứng ra nói chuyện giúp nguyên chủ.
Đến tình cảm mặt ngoài đều đã mất, thì cách làm người của nguyên chủ cũng quá kém rồi nhỉ?
Chu Chí Quốc ít nói cũng khiêng cô đi hơn một giờ đồng hồ, nhưng hơi thở vẫn vững vàng trầm ổn như vậy.
Có thể nghĩ tới, cô muốn dùng sức mạnh để phản kháng là điều không có khả năng, chỉ có thể rơi vào thế yếu.
Tần Lâm nhanh chóng điều chỉnh tốt cảm xúc, yếu thế nói: “Đại ca, anh có thể thả tôi xuống dưới hay không?”
Đáy mắt của Chu Chí Quốc hiện lên một tia giễu cợt, thần sắc càng thêm lạnh băng, đôi mắt như vực sâu không có bất luận cảm xúc gì, một chân đá văng cửa lớn.
Phát ra tiếng vang thật lớn khiến Tần Lâm sợ tới mức nuốt xuống lời định nói tiếp theo.
Chu Chí Quốc khiêng người vào trong phòng của mình, ném ở trên giường rồi quay đầu ra cửa phòng.
Ván giường quá cứng nên khi Tần Lâm bị quăng lên trên khiến cả người đều cảm thấy đau đớn.
Khi Chu Chí Quốc quay lại trong phòng lần nữa thì trong tay đã cầm một cây gậy gỗ, ngày thường khi anh lên núi đi săn hoặc dùng để đánh chó thì đều sử dụng cây gậy này.
Giờ đây, Tần Lâm thấy rõ khuôn mặt của Chu Chí Quốc, đầu đinh cứng rắn, làn da màu đồng cổ, ngũ quan tinh xảo, hình dáng lập thể, dưới đôi lông mày ưu việt là một đôi thâm thúy mắt……
Đây là một khuôn mặt vô cùng hợp với thẩm mỹ của Tần Lâm, nhưng cô còn chưa kịp suy nghĩ nhiều thì đã chạm vào đôi mắt âm lãnh của Chu Chí Quốc, như là ẩn giấu hai cái hầm băng, lạnh đến mức khiến cả người cô đều run lên, dọa cô nhanh chóng chuyển tầm mắt đi.
Cô không muốn nhìn thấy cây gậy gỗ mà Chu Chí Quốc đang nắm chặt trong tay, Tần Lâm nghĩ tới kết cục của nguyên chủ trong sách thì một hơi lạnh lan từ chân lên đỉnh đầu khiến cô đột nhiên rùng mình một cái, trước mắt giữ được chân mới là quan trọng nhất.
Tần Lâm đem kết cục của nguyên chủ áp lên người mình thì hốc mắt đỏ lên trong nháy mắt, nước mắt ấm ức muốn rơi nhưng lại không rơi, cô liều mạng chớp mắt để nước mắt không chảy xuống, “Ai nói với anh là em chạy trốn cùng người ta chứ?”
Khuôn mặt của Chu Chí Quốc tràn đầy châm chọc mà nhìn cô, thể hiện rõ sự tức giận, “Cô còn muốn phủ nhận sao?”
Tần Lâm tựa hồ muốn rút nước mắt trở về, nhưng lại chịu không được sự ấm ức lớn như vậy, nhất thời cô đúng là không khống chế được cảm xúc, khụt khịt mà nói: “Anh nói em có tính tình không tốt thì em nhận, anh nói em cố ý lăn lộn anh thì em cũng nhận, nhưng anh nói em chạy trốn cùng người khác thì em không nhận.”
Đối tượng chạy trốn cùng với nguyên chủ có vấn đề, nên hiện tại Tần Lâm phủ nhận thì cũng có nắm chắc khiến đối phương không dám nói thật.
Chu Chí Quốc tức tới bật cười, đã bị anh bắt tại trận như vậy mà cô vẫn còn dám phủ nhận sao?
Tần Lâm hàm chứa nước mắt mà nói với giọng nghẹn ngào: “Anh ta là do em gái Chu Hồng Kỳ của anh giới thiệu cho em biết, em gái anh khen anh ta ở trước mặt em, nói là nhà anh ta có điều kiện rất tốt, sẽ có biện pháp giúp gia đình các anh gỡ được cái “mũ địa chủ” xuống.
Cho nên em mới lấy lòng anh ta…… Hôm nay em và anh ta cùng đi vào trong huyện là muốn đi gặp cha mẹ của anh ta để nhờ cha mẹ anh ta hỗ trợ.
Em vì cầu người ta hỗ trợ còn mượn trong thôn không ít tiền……”
Thời gian quá gấp, Tần Lâm phải vắt hết óc mới bịa ra được lý do như vậy, miễn cưỡng có thể che được lỗ hổng.
Không biết Chu Chí Quốc có tin tưởng không.
Đương nhiên là Chu Chí Quốc không tin, trong mắt tràn đầy trào phúng, nói với giọng mỉa mai: “Cô sẽ có lòng hảo tâm như vậy sao?”
Tần Lâm vừa tức lại oán mà bật thốt lên: “Em không có lòng hảo tâm sao? Nếu em không có lòng hảo tâm thì em đã sớm đem chuyện anh không phải là Chu Chí An cử báo ra ngoài rồi, đến lúc đó cả nhà các anh cũng không được sống một ngày tốt lành!”