Viên Hiểu Lệ có chút nóng nảy, nhìn thoáng qua Chu Chí Quốc, khẽ cắn môi nói: “Lúc trước cô không nói như vậy với tôi mà, cô nói với tôi rằng cô thích anh ta, cho nên mới...”

Vẻ mặt Tần Lâm lạnh xuống, giơ tay lên tát cô ta một cái, “Viên Hiểu Lệ, cô bôi nhọ tôi trước mặt chồng tôi như vậy, cô có tâm tư gì?”

Viên Hiểu Lệ khiếp sợ che mặt, “Cô dám đánh tôi?”

Tần Lâm xì một tiếng: “Người hỏi câu này trước cô là Chu Hồng Tinh, sau đó tôi lại tát cô ta thêm một cái.”

Nói xong, Tần Lâm trở tay tát thêm một cái, “Như thế này này.”

Viên Hiểu Lệ thẹn quá hóa giận muốn đánh trả.

Tần Lâm bắt lấy cổ tay cô, hơi dùng sức, Viên Hiểu Lệ đau đến kêu thảm thiết.

“Cô cho rằng tôi không hiểu tâm tư của cô à? Bây giờ cho cô mặt mũi, cô cứ giữ lại đi, bằng không trở mặt, tôi xem sau này cô còn gả cho người tốt hay không!”

Viên Hiểu Lệ lui về phía sau bảy, tám bước mới đứng vững, mặt cô ta đỏ như máu, trừng mắt nhìn Tần Lâm, cũng không dám nói lung tung gì nữa.

Đúng là cô ta nhìn trúng Chu Chí Quốc, nhưng nhà cô ta không đồng ý, chê bai xuất thân của Chu Chí Quốc, cũng ghét bỏ chuyện sau này Chu Chí Quốc bị què.

Nếu không thì nào đến lượt gái già không gả ra ngoài được như Tần Lâm.

Tần Lâm phủi tay, cùng Chu Chí Quốc rời đi.

Sau khi rời đi, tâm trạng Tần Lâm chán nản, khuôn mặt nhỏ nhắn không còn thần thái.

[Kiểm tra được ký chủ đánh vật hy sinh 2 cái tát, thu được 20 điểm tích lũy! ]

Trong lòng Tần Lâm lập tức vui vẻ, như vậy cũng được à?

Cô suýt chút nữa không duy trì được sự chán nản trên mặt, cố nén khóe miệng giương lên.

Chu Chí Quốc vươn tay chủ động kéo tay cô, giống như để an ủi cô.

Tần Lâm hỏi: “Anh có cảm thấy em đắc tội với người khác không?”

Người có thân phận như nhà họ Chu đắc tội người trong thôn, hậu quả có thể lớn có thể nhỏ, nói không chừng sẽ bị người khác làm khó dễ trong chuyện nào đó.

Cho nên Chu Chí Quốc rất có thể vì chuyện này mà trách móc hoặc oán giận cô đánh Viên Hiểu Lệ.

Chu Chí Quốc lại đồng ý với cách làm của cô, “Cô ta bịa đặt vu hãm em, đáng đánh.”

Mặc kệ hậu quả, cách làm chỉ đứng về phía cô của Chu Chí Quốc đã khiến Tần Lâm hài lòng.

“Những gì cô ta nói đều là giả, mối quan hệ giữa em và cô ta khá bình thường, cho dù em thật sự chạy theo người khác, cũng sẽ không nói cho cô ta biết.” Tần Lâm biết nói như thế nào sẽ khiến người đàn ông này vui mừng, chỉ cần cô vui vẻ, cô có thể dỗ dành người đàn ông này vui vẻ hơn.

Điều kiện tiên quyết là người đàn ông này sẽ làm cho cô hạnh phúc.

Khóe môi Chu Chí Quốc nhếch lên, lời giải thích này, anh tin.

Tâm ý bằng lòng giải thích với anh của cô, anh càng thích.

Sau khi Viên Hiểu Lệ châm ngòi, trong ánh mắt hai người rõ ràng có thêm chút dịu dàng ngọt ngào.

Từ bàn tay vẫn luôn nắm chặt của bọn, cũng có thể nhìn ra điều gì đó.

Chủ nợ cuối cùng - - Kiều Đình Đình.

Nhà trưởng thôn Kiều có sáu người con trai, một cô con gái.

Kiều Đình Đình từ nhỏ chính là người được cưng chiều nhất trong nhà, con gái lớn như cô ta trong thôn, ai chưa từng xuống ruộng làm việc?

Cả thôn cũng chỉ có một Kiều Đình Đình.

Lúc cha nguyên chủ còn sống, bởi vì cô ta là con gái cả, cho nên cô ta cũng rất được cưng chiều.

Nhưng từ sau khi cha nguyên chủ mất tích, cuộc sống trong nhà nguyên chủ liền xuống dốc không phanh.

Nguyên chủ từ con gái cả được cưng chiều, biến thành con gái cả phải chăm sóc người nhà, chăm sóc em trai em gái.

Nguyên chủ nhìn thấy Kiều Đình Đình sẽ nghĩ đến bản thân lúc trước.

Cô ta vô cùng ghen tị với Kiều Đình Đình, ghen tị đến mức chẳng phân biệt được thị phi, điên cuồng nói chuyện thị phi của Kiều Đình Đình, nói xấu Kiều Đình Đình sau lưng.

Có rất nhiều người trong thôn ghen tị với Kiều Đình Đình như nguyên chủ, nhưng những người nịnh bợ kết giao với Kiều Đình Đình càng nhiều hơn.

Những lời mà nguyên chủ nói đều truyền đến tai Kiều Đình Đình.

Kiều Đình Đình là người được sáu anh trai cưng chiều.

Cho nên, nguyên chủ bị mấy anh trai của Kiều Đình Đình đánh không ít.

Kiều Đình Đình chính là nữ chính trong sách gốc.

Nguyên chủ ghen tị với Kiều Đình Đình như vậy, nhưng cô ta không biết, mặc dù chuyện gì cô ta cũng kém Kiều Đình Đình, nhưng có một điểm cô ta lại mạnh hơn Kiều Đình Đình.

Đó chính là nguyên chủ được gả cho người Kiều Đình Đình thích.

Hoặc là nói, trước khi sống lại, Kiều Đình Đình rất thích Chu Chí Quốc, thích đến mức độ có thể nói là yêu đương mù quáng.

Không giống với những người khác có lẽ thích Chu Chí An, Kiều Đình Đình thích Chu Chí Quốc.

Trong sách gốc Chu Chí Quốc từng cứu Kiều Đình Đình, vì vậy Kiều Đình Đình sinh ra lòng ái mộ đối với Chu Chí Quốc.

Chỉ tiếc khi đó, Chu Chí Quốc đã cưới nguyên chủ.

Kiều Đình Đình chịu cho nguyên chủ vay tiền, chỉ sợ cũng vì cô ta nhìn ra nguyên chủ muốn bỏ trốn.

Tần Lâm có chút cạn lời, nguyên chủ tự cho mình thông minh, trên thực tế đã có vài người nhìn ra cô ta có ý định bỏ trốn.

Nhà trưởng thôn Kiều nhiều con trai, phòng trong nhà cũng nhiều, sân vườn ngăn nắp chỉnh tề.

Lúc này, những người còn lại trong nhà họ Kiều đều đã xuống ruộng làm việc, chỉ có Kiều Đình Đình và mấy đứa nhỏ ở trong viện làm việc vặt.

“Đình Đình!” Tần Lâm chào hỏi.

Kiều Đình Đình ngẩng đầu, nhìn thấy Tần Lâm, cũng nhìn thấy Chu Chí Quốc bên cạnh Tần Lâm, nhất thời ánh mắt trở lên ảm đạm.

Anh Chu tốt như vậy, sao lại cưới loại phụ nữ như Tần Lâm chứ?

“Tôi đến trả tiền cho cô.” Tần Lâm nhìn ra tiếc nuối trong mắt đối phương.

Trong lòng cô có vài phần đắc ý khó hiểu, người đàn ông mà nữ chủ thích, bây giờ đã là của cô.

Loại tâm lý nhân vật phản diện này… Có phải không nên hay không?

Kiều Đình Đình là người duy nhất chủ động cho nguyên chủ vay tiền.

Lúc trước Tần Lâm lại dựa vào bản lĩnh cướp một cơ duyên của cô ta, cho nên cô có ý định bù đắp cho nữ chủ một chút.

Cô hào phóng cho Kiều Đình Đình năm xu tiền lãi.

“Tôi không cần tiền lãi.” Kiều Đình Đình không thèm chiếm lợi của Tần Lâm.

Tần Lâm cũng không miễn cưỡng, chia năm xu cho năm cháu trai, cháu gái của Kiều gia, “Cô không muốn, cho mấy cháu trai, cháu gái cô đổi kẹo ăn cũng được mà.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play