Sắc mặt Lý Cầm không tốt, nói với giọng sắc bén: “Chính con đã đồng ý chuyện đổi người, con làm vậy cũng không phải vì mẹ con chúng tôi, không phải con làm chuyện này để chăm sóc ông bà nội con sao?”

Cha Chu trừng mắt liếc Lý Cầm một cái, ông ta làm con trai không có năng lực chăm sóc cha mẹ, còn phải dựa vào con trai cả.

Chẳng lẽ đây là chuyện đáng để khoe khoang sao? Khiến ông ta hèn nhát và vô dụng như vậy.

Chuyện đã đến nước này, Chu Chí Quốc không cần phải tranh luận với bọn họ nữa, anh đứng dậy trở về phòng.

Lý Cầm thấy anh không tôn trọng bà ta như vậy, tức giận nói: “Lão Chu, ông thấy chưa?”

Cha Chu cũng rất không hài lòng không dám nói gì bên ngoài, nhưng có thể làm gì được?

Chuyện này, nhà bọn họ thật sự mắc nợ con trai cả.

Chu Hồng Kỳ nhìn cha mẹ và em gái tức giận, đáy mắt lóe lên sự âm trầm, bọn họ đúng thật là phế vật, thậm chí còn không áp chế được Tần Lâm.

Chẳng lẽ không có cách nào khác giải quyết Tần Lâm hay sao?

Cô ta thật sự rất ghét Tần Lâm.

Khi Chu Chí Quốc trở về phòng, Tần Lâm đã sớm ăn uống no đủ, cô ngoan ngoãn dọn dẹp phòng, thiết lập hình tượng “vợ hiền mẹ tốt” của mình.

Trong sách gốc, Chu Chí Quốc rất hiếu thuận, cũng rất trọng tình nghĩa, nếu không thì anh cũng sẽ không đồng ý tự mình cắt đứt tương lai, tráo đổi thân phận với Chu Chí An.

Nhưng khi anh bị cha Chu đánh gãy chân thì cũng đã hơi hắc hóa.

Trong những người nhà họ Chu này, anh chỉ quan tâm ông bà nội của mình.

Cho nên bây giờ Tần Lâm ở nhà họ Chu chỉ cần dỗ dành Chu Chí Quốc, chăm sóc tốt ông bà nội Chu.

Những người khác của nhà họ Chu thì cô chỉ cần xem bọn họ như điểm tích lũy là được rồi.

Căn phòng lộn xộn, sau khi được Tần Lâm dọn dẹp đã trở nên ngay ngắn trật tự.

Ánh mắt Chu Chí Quốc ôn hòa hơn rất nhiều, “Anh dẫn em đi trả tiền, tiện thể giải thích chuyện hôm qua với mọi người.”

Tần Lâm ngạc nhiên mà quay đầu lại: “Không phải anh bảo em tự đi sao?

Chu Chí Quốc né tránh ánh mắt trong veo của cô, “Anh đi chung với em.”

Tần Lâm bước đến vài bước ôm lấy cánh tay anh, yếu ớt nói: “Có phải anh không yên tâm để em đi một mình, sợ em bị bắt nạt, cho nên mới đi theo làm chỗ dựa cho em đúng không?”

Cả người Chu Chí Quốc cứng ngắc, cuối cùng không nỡ thoát khỏi bàn tay trắng nõn mềm mại trên cánh tay mình.

Sự khác biệt trước và sau khi ngủ với nhau lớn như vậy sao?

Sớm biết như vậy...

Rời khỏi nhà họ Chu, Tần Lâm nhìn thấy nông thôn thập niên bảy mươi.

Những ngôi nhà không phải xây bằng đất thì chính là được xây bằng đất trộn lẫn với đá.

Những nhà có điều kiện tốt một chút, hai bên trái phải cửa chính sẽ có hai bức tường gạch hướng ra ngoài, xem như có chút thể diện.

Đi mãi đi mãi, cô còn nhìn thấy mấy căn nhà gạch vừa lớn vừa hoành tráng, sau khi so sánh, đây chính là dáng vẻ của 'nhà địa chủ'.

Trên đường đi, Tần Lâm cũng nghe thấy không ít những lời xì xầm bàn tàn, cô tự mình lên tiếng chắc chắn không có ai tin.

Cô nhìn Chu Chí Quốc bằng đôi mắt ngập nước đáng thương, bảo Chu Chí Quốc ra mặt cho cô.

Chu Chí Quốc nhìn cô chằm chằm vài giây, anh không làm cô thất vọng, nói với mọi người: “Tôi đã tìm hiểu rõ ràng chuyện ngày hôm qua rồi, là hiểu lầm thôi.”

“Tiểu Chu! Cháu còn tin lời cô ta nói à? Cô ta cũng chạy luôn rồi, mượn một đống nợ đất để lại cho cháu, chuyện này còn gọi là hiểu lầm sao?” Thím La trong thôn không ngờ rằng, cho đến bây giờ cháu con trai nhà họ Chu còn tin tưởng lời nói của Tần Lâm, thật sự giống như mù mắt vậy.

“Phụ nữ phải bị đánh mới được, cháu không đánh cho nên cô ta không nghe lời, đó là do cháu đối xử với cô ta quá tốt, cho nên cô ta mới có can đảm lén lút cắm sừng đó...”

Thím Tiền còn chưa nói xong, Tần Lâm đã bật khóc.

“Con mắt nào của bà nhìn thấy tôi cắm sừng Chu Chí Quốc vậy? Gian phu là ai? Bà tìm người ra đây, chúng ta giáp mặt nói rõ ràng!”

Vẻ mặt Tần Lâm ấm ức, nước mắt không ngừng rơi, cô kéo tay áo Chu Chí Quốc lau một cái, oán hận nói: “Nếu bà không nói ra được, tôi sẽ đến đại đội tố cáo bà đó. Nếu trong đội mặc kệ thì tôi phải đến đồn công an huyện báo án, chính là bà muốn ép tôi chết! Bà đang muốn mưu sát!”

Sức chiến đấu của thím Tiền cũng không yếu, sao có thể bị mấy câu nói của cô hù dọa, “Trong thôn ai không biết chuyện cô bỏ trốn theo La Trấn chứ? Nếu không phải Tiểu Chu bắt cô về thì không biết bây giờ cô và La Trấn đã bỏ trốn đến chỗ nào rồi.”

Tần Lâm tức giận nói: “Bà gọi La Trấn đến đây, bà hỏi anh ta xem có phải tôi bỏ trốn với anh ta hay không!

Tôi và anh ta đến nhà ga vì chuyện khác, tôi muốn… Theo anh ta đến huyện tìm anh chồng của tôi!

Chuyện này chồng tôi không biết, là vì nhà họ Chu không nói cho anh ấy biết, những người khác trong nhà họ Chu đều biết rõ, không tin mấy người đi hỏi đi!”

Đối với Chu Chí Quốc, có thể nói Tần Lâm đang tìm cách cho nhà họ Chu, nhưng nếu cô nói như vậy với người bên ngoài thì xong rồi.

Tần Lâm không tin, cô nắm bí mật lớn như của nhà họ Chu mà nhà họ Chu còn dám phủ nhận lời của cô.

“Mẹ Hồng Tinh, vừa khéo cô ở đây, Tần Lâm nói cô ta và La Trấn đến nhà ga để lên huyện tìm lão đại nhà cô, việc này cô biết không?” Thím Tiền túm lấy Lý Cầm đang chuẩn bị chạy, truy hỏi.

Lý Cầm tức giận trừng mắt nhìn Tần Lâm, lại không thể không thuận theo lời của cô mà nói, bà ta thật sự sợ rằng Tần Lâm bị ép cho nóng nảy, trực tiếp nói ra chuyện của hai anh em Chu Chí Quốc.

Đến lúc đó cả nhà bọn họ tiêu đời rồi, thậm chí còn không thể sống cuộc sống như bây giờ.

Vậy thì cuộc sống còn có hy vọng gì nữa?

“Cô ta… nói rồi, tôi quên nói cho lão nhị biết.” Lý Cầm cắn răng nói, trong lòng nghẹn khuất muốn chết.

Thím Tiền khó tin nói: “Hồng Tinh nhà cô không nói như vậy đâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play