Lục ca nhạy bén phát hiện từ trong ánh mắt Tiểu Thảo có thứ gọi là: “Ái mộ”? Hắn nhịn xuống ý nghĩ muốn sờ xem vết sẹo trên mặt mình còn không, trong lòng không ngừng nghi ngờ: Chiều hôm qua lần đầu tiên gặp mặt, tiểu nha đầu này còn bị vết sẹo trên mặt hắn dọa sợ tới sắc mặt trắng bệnh, hôm nay làm sao có thể ái mộ khuôn mặt có thể dọa trẻ con khóc thét này của hắn? Nhất định là hắn nhìn nhầm rồi!
Hắn nhìn Tiểu Thảo một cái, muốn nói lại thôi, xoay người chậm rãi đi tới nơi bán đồ ăn sáng. Tiểu Thảo nhìn bốn phía không một bóng người, vội càng bước nhanh đi theo. Nàng không nên một thân một mình ở lại nơi đó, nếu như đám côn đồ kia bất ngờ quay trở lại lấy nàng ra đánh một trận cho hả giận, vậy thì nguy to.
Lần này nàng đi lâu như vậy, Dư Hải ở quán mì nôn nóng chờ, thấy con gái ủ rũ cúi đầu đi theo một người đàn ông trên mặt có sẹo, ánh mắt lạnh lùng tàn ác. Chàng cho rằng con gái bảo bối bị bắt nạt, vội vàng khập khiễng bước tới ngăn đón, kéo con gái tới sau lưng mình, trợn mắt đề phòng nhìn Lục Tử, nói: “Nữ nhi đừng sợ, có cha ở đây, tuyệt đối không để kẻ nào bắt nạt con!”
Tiểu Thảo vừa cảm động vừa buồn cười, cười cười xin lỗi với Lục ca, sau đó kéo cha mình sang một bên, để cha ngồi xuống ghế, nói: “Cha, Lục ca không bắt nạt con, vừa rồi còn cứu con đó!”
Sau đó, nàng kể vắn tắt một màn nguy hiểm vừa rồi với Dư Hải. Dư Hải kéo tay con gái, kiểm tra một lần từ trên xuống dưới, không phát hiện khác thường, mới thoáng yên lòng, nói: “Bến tàu rất loạn, sau này không nên đi lung tung nữa! Tiểu huynh đệ này, vừa rồi là ta không đúng, cảm ơn ngươi đã cứu tiểu nữ!”
Lục ca vẫn duy trì biểu cảm mặt than của hắn, nhưng cũng nhàn nhạt gật đầu, nói với Lưu lão đầu: “Một bát mì, không thêm bột đậu…”
Lưu lão đầu lấy ra một nắm bột mì đã nhào từ trong bình gốm, thuần thục cán bột, chỉ một lát sau, một bát mì sợi thơm lừng đã ra lò.
Dư Hải vội vàng lấy ra một phần thịt đầu heo, một phần cá nấu rượu kho mục, để ở trước mặt Lục ca, nói: “Tiểu huynh đệ, hai phần thức ăn này ngươi để ăn chung đi, coi như để cảm ơn ơn cứu mạng tiểu nữ.”
Lông mày Lục ca hơi giật giật, nhưng không từ chối, sau khi hắn ăn xong rời đi, trên mặt bàn có hai văn tiền. Sau khi Dư Hải phát hiện muốn đuổi theo trả lại cho hắn, lại bị Tiểu Thảo ngăn lại: “Cha, bỏ đi, hắn cũng không thiếu hai văn tiền. Chuẩn bị thôi, sắp tới giờ ăn cơm của công nhân bến tàu rồi!”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play