Bánh đúc của Dư gia tuyệt đối cung không đủ cầu. Ngay cả hành khách trên thuyền cũng lại đây xem náo nhiệt rồi mua một bát trở về nếm thử. Thử một lần tuyệt đối không thể quên được hương vị, người một nhà chia nhau một bát bánh đúc khẳng định ăn không đã nghiền, lại sẽ cho người hầu tới mua lần thứ hai. Mà bánh đúc của Dư gia bán chạy quá mức, thường thường lần thứ hai tới đây chưa chắc có thể mua được. Thậm chí có người còn chờ rất lâu chỉ vì để được nhấm nháp một chút hương vị bánh đúc!
Mấy sọt rau câu biển Dư Tiểu Thảo mang đến rất nhanh đã nấu xong rồi. Một nồi bánh đúc căn bản cung không đủ cầu. Vốn dĩ ăn bánh đúc không đỡ đói, ăn một chén không được bao lâu lại đói bụng, chờ đến thời gian nghỉ ngơi tiếp theo, nhóm công nhân trên bến tàu sẽ lại qua ăn thêm một chén vừa giải nhiệt lại đỡ thèm.
Tiểu Thảo làm mì lạnh, lượng tiêu thụ cũng không tệ. Đặc biệt là lúc một nồi bánh đúc vừa bán xong, một nồi khác còn chưa kịp nấu xong, công nhân không chờ kịp sẽ gọi một bát mì lạnh. Không nghĩ tới hương vị mì lạnh cũng đạt được vị ngon nhất định, điều này mang đến cho bọn họ sự ngạc nhiên và vui mừng ngoài ý muốn. Phần bột để làm mì dư lại, cho dù là bột mì trắng hay bột các loại hạt thô đều được bán hết trước buổi tối.
Chờ đến thời gian cơm chiều, lúc nhóm công nhân lại đây, quán nhỏ của Dư gia đã không còn gì để bán. Sau khi tiễn từng đám công nhân trên bến tàu đang cảm thấy mất mát đi, cả nhà Tiểu Thảo dọn dẹp quầy hàng chuẩn bị về nhà.
Lúc này, một thiếu niên không cao, vừa đen vừa khỏe bước nhanh đi tới, hắn cười lộ ra hàm răng trắng muốt: “Nhị thúc, Tiểu Thảo, đang muốn dọn quầy à? Có cần ta giúp một tay không?”
Lúc này Tiểu Thảo mới nhận ra thiếu niên đen khỏe trước mặt này là anh họ Hắc Tử không có quan hệ huyết thống với nàng. Tuy rằng Dư Hải rất ít khi lui tới đại trạch bên kia nhưng đối với Hắc Tử cái gì cũng không biết này, chàng vẫn rất giữ hòa khí: “Hắc Tử à! Đói bụng ư? Trong thùng còn có một bát bánh đúc Tiểu Thảo muội muội của ngươi để lại cho ta ăn, cầm lấy ăn đi!”
Mấy tháng này, Dư Hắc Tử quả thực có thể dùng “thoát thai hoán cốt” để hình dung. Cậu ta chẳng những tiếp tục kiên trì làm việc chân tay nặng nhọc, còn trở thành công nhân chính thức ở bến tàu, thủ hạ bên cạnh Lục ca. Công nhân chính thức được lĩnh tiền lương theo tháng, mỗi tháng còn có hai ngày nghỉ phép, làm tốt còn được khen thưởng. Trở thành công nhân chính thức, không bao giờ sợ không có việc làm hay không có nguồn thu vào nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play