Cô lập tức ngồi bật dậy, chật vật mở mắt ra, đầu óc vẫn còn ngơ ngác, phải hơn một lúc sau mới hồi phục lại tinh thần.
Cụ Quốc Đống đi ngang qua cười híp mắt nhìn cô: “Ồ, ngủ quên sao, không sợ Tứ gia gia thấy là ăn đòn hả?”
Tôn Bảo Bảo chớp chớp mắt, đầu óc có chút trì độn, rốt cuộc nhớ tới mình đang chưng rượu, vội vàng nhảy xuống khỏi ghế tre.
“Xong đời rồi! Ông nội, ông đừng có mách nha!” Vừa nói, vừa vội vã chạy vào bếp lấy men rượu ra, nhanh chóng rắc cơm nếp đã phơi nguội lên, rồi trộn đều cho vào vại lớn bằng sành.
Vội vàng làm xong hết mọi thứ, thấy Tứ gia gia vẫn chưa ra ngoài, mới thở phào nhẹ nhõm.
Như vậy là được rồi, đợi cơm nếp trong vại lên men ba ngày, ba ngày sau đổ nước vào là xong, cũng chỉ có thể giao hết mọi chuyện cho thời gian.
Ủ rượu là một công việc không thể nôn nóng được, câu nói thời gian là vàng bạc thể hiện rõ ràng nhất ở chỗ này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play