Thật sự rất yên tĩnh, căn nhà thật sự rất yên tĩnh.

Yên tĩnh đến nỗi Tôn Bảo Bảo tưởng rằng những lời vừa nghe được chỉ là ảo giác của mình.

Một cơn gió nhẹ lướt qua, thổi vào trong từ đường, làm cuốn lên một góc bức chân dung trên tường. Tôn Bảo Bảo liếc thấy cảnh này, không nhịn được lùi lại một bước, tim "thình thịch thình thịch" đập nhanh không ngừng.

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên lưng Tôn Bảo Bảo, thầm nghĩ, đây chắc chắn là ảo giác!

Nhưng dù trong lòng không ngừng an ủi mình như vậy, thì đôi chân vẫn rất thành thật, lặng lẽ nhích về phía có ánh nắng.

"Còn động còn động, đồ bất hiếu cháu còn dám động đậy!"

Giọng nói già nua, mang theo lửa giận ngút trời, dường như sắp bùng nổ kia lại truyền đến, từ trong bức chân dung tổ tiên truyền ra.

Thật là thật sao!

Tôn Bảo Bảo vỡ trận, cô "a" một tiếng, vừa khóc vừa lết quỳ: "Tổ tiên ơi, các cụ đừng tìm cháu mà! Cái sự suy tàn của nhà họ Tôn này không liên quan gì đến cháu hết. Cháu còn chưa ra đời thì nhà họ Tôn đã không ra gì rồi, muốn trách thì trách bố cháu là Tôn Bỉnh Trung ấy!"

Lại có một giọng nói khác truyền đến, giận dữ hét: "Phá gia chi tử, chúng bay đều là phá gia chi tử!"

Tôn Bảo Bảo bị dọa cho nước mắt nước mũi tèm lem, nhưng ngay trong hoàn cảnh này, cô lại còn có tâm tư nhận ra mấy câu này đều là của những người khác nhau nói, à không, có lẽ là những hồn m.a khác nhau nói!

"Các cụ ơi, các cụ phải nói lý chứ, Bỉnh Trung đồng chí phá đến chỉ còn lại một cái quán ăn tồi tàn và cái nhà tổ này thôi!"

Cho nên có gì thì cứ đi tìm Bỉnh Trung, ông ấy cũng thành ma rồi, thế nào cũng chịu đòn giỏi hơn cô hu hu hu!

"Quán ăn không cần cũng được, nhưng nhà tổ thì không thể bán!" Lại là một giọng nói xa lạ, còn uy nghiêm hơn những giọng trước đó.

Tôn Bảo Bảo quỳ rạp trên đất, nước mắt như vỡ đê ào ào tuôn rơi, ngấm ngầm ra sức véo đùi mình, nhưng không biết vì sao, chân cẳng lúc này chẳng có chút sức lực nào, muốn chạy cũng chạy không nổi!

Đồ vô dụng!

"Nhà tổ là căn cơ của nhà họ Tôn ta, có nó ở đó một ngày, nhà họ Tôn ta sẽ không lụi bại!

Vị trí của căn nhà tổ này, là năm xưa ta tốn một vò rượu Ô Phạn hai mươi lăm năm tuổi mời Vân Thanh Tử tính cho đấy.

Nhà tổ hướng Càn trống trải, lại có sông Cửu Khúc bao quanh, mà phía sau thì dựa vào núi Vọng Thiên, mượn khí vận của núi Vọng Thiên trấn giữ nhà tổ họ Tôn ta, đây là vị trí đại cát, ngươi dám bán!"

Người này vừa nói xong, mấy giọng mắng mỏ càu nhàu ban nãy đều im bặt, phảng phất như đều đang nghe người này nói chuyện.

Tôn Bảo Bảo vụng trộm bĩu môi, nhà cô đã thế này rồi mà còn đại cát... cái qu.ỷ.

"Hừ, ngươi tưởng người nhà họ Tôn ta vì sao ai nấy đều sống lâu, lại vì sao lần nào gặp nguy cũng có thể chuyển nguy thành an, chẳng phải là vì căn nhà này hay sao!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play