Cô phủi phủi bụi trên tay, nhặt ba tấm ván lên, đứng dậy: “Anh Nhị Hùng, giúp em bê lên với, chúng ta đi ra đầu thôn.”
Nhị Hùng ngơ ngác đứng bên cạnh, hoàn hồn lại thì trợn tròn mắt: "Cái... cái này... như này thật á?"
Trên đó viết toàn là cái gì với cái gì thế này!
Tôn Bảo Bảo chớp chớp mắt, ôm chặt tấm ván gỗ hỏi: "Vậy phải như thế nào?"
Nhị Hùng hơi giật mình “Ồ” một tiếng, sau đó chạy nhanh đến đem những tấm ván gỗ trên mặt đất bê lên, đặt lên xe ba gác. Tiếp đó Tôn Bảo Bảo lại lấy thêm cái cuốc, giẫm chân lên bàn đạp nhảy lên xe: “Anh Nhị Hùng đi thôi!”
Đường nhỏ cảnh đẹp nhiều, hai bên đều là cây phong lâu năm. Con đường uốn lượn, giờ phút này còn có lớp sương mù mỏng như có như không bao phủ giữa núi rừng. Đợi đến mùa thu vài tháng sau, khi trận sương đầu mùa rơi xuống, nơi này sẽ xuất hiện cảnh “Chiều muộn dừng bước, ngắm rừng phong. Lá phong đỏ thắm, đẹp hơn xuân sang.” trong thơ cổ của Đỗ Mục.
Đây cũng là cảnh nổi tiếng của khu du lịch Vọng Thiên Sơn, thường được xuất hiện trong ảnh chụp của các nhiếp ảnh gia và trong các bài giới thiệu địa điểm tham quan dành cho du khách.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT