Nghĩ mãi, thế là ký ức đã bị chôn vùi trong lòng nhiều năm lại chậm rãi hiện về.
Cô dường như nhớ ra, hồi nhỏ mình làm đồ thủ công ngứa tay dùng cưa cưa mất một cái ghế, là cái này... sao?
Đúng rồi, chỉ có bộ ghế này là bị thiếu một cái thôi!
Tôn Bảo Bảo cuộn mình trong chăn, nước mắt sắp làm ướt cả chăn rồi. Cô nghiến răng nghiến lợi đấm vào gối:
"Hu hu hu... bị mình dùng cưa cưa mất rồi."
"Mình cưa mất 210 vạn... 210 vạn!"
Chuyện này, đối với cô mà nói đã qua mấy tháng rồi, nhưng Tôn Bảo Bảo đến giờ nghĩ lại vẫn buồn đến rơi nước mắt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play